Mặc dù đã có phương hướng cơ bản, tình hình vẫn không mấy khả quan.
Hiện tại, trước mắt Thừa Phong có ba vấn đề lớn
Thứ nhất là số lượng người quá ít. Thứ hai, những thành viên trong đội đều là tôm tép cua cá với sức chiến đấu hầu như không đáng kể. Thứ ba, trong số đó còn có người không phân biệt nổi phương hướng.
Thừa Phong vốn không kỳ vọng đám người này có thể hiểu rõ hay ghi nhớ bản đồ, chỉ hy vọng họ hiểu được các mệnh lệnh cơ bản nhất và phản ứng kịp thời.
Nhưng sau một bài kiểm tra nhỏ, cô phát hiện có người còn không phân biệt được đông tây nam bắc, phải ngẩng đầu nhìn mặt trời trước rồi mới đưa ra được phán đoán.
Tuy nhiên trong khu vực thành phố bỏ hoang, tòa nhà cao tầng có thể che khuất bầu trời và các con phố lại chẳng có dấu hiệu rõ ràng để định vị. Nếu chờ họ hoàn thành đủ động tác, chưa kịp xác định vị trí của mình thì họ đã bị loại.
Trong số mười hai người chạy loạn xạ giữa các con phố giao nhau ở rìa khu vực thành phố, cuối cùng chỉ có ba người đáp ứng được yêu cầu kiểm tra của Thừa Phong.
Ba người này chạy nhanh, tay chân linh hoạt, phản ứng nhanh nhẹn và quan trọng là hoàn toàn tin tưởng vào sự chỉ huy của Thừa Phong, chỉ đâu đánh đó, thậm chí không cần suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Bọn họ cần viện trợ, nếu không sẽ rất khó để triển khai chiến thuật.
Thừa Phong mở kênh chung: "Đội nào có từ ba người trở lên hãy báo số ngay lập tức. Sau khi xác nhận an toàn, hãy tham gia kênh của chúng tôi. Chúng ta cần hợp tác để đảm bảo tổn thất nhỏ nhất."
Kênh chung vốn đã yên lặng từ lâu, khi cô lên tiếng mới trở nên náo nhiệt.
"Giọng này là sao? Là giám khảo à?"
"Nhóm chúng tôi có bốn người. ID liên lạc là XXX…"
"Chúng tôi có một kênh mười người, các cậu có muốn tham gia không?"
"Tham gia kênh để làm gì? Chúng tôi không thể hội quân được mà."
Thừa Phong đang chuẩn bị chọn người phù hợp để thêm vào kênh thì giọng nói đặc trưng đầy trêu chọc của Giang Lâm Hạ vang lên trong tai nghe:
"Thừa Phong? Làm gì đó? Sợ bọn anh nghe lén à? Không đến mức vậy đâu. Anh lớn làm sao có thể làm vậy được chứ?"
Tóc húi cua: "… Anh nói thế mà không thấy cắn rứt lương tâm sao, đàn anh?"
Giang Lâm Hạ kéo dài giọng, châm chọc: "Tôi chỉ đang quan tâm đến đàn em thôi mà."
Thừa Phong không để ý, nói với đồng đội mới của mình: "Tôi sẽ đến đón các cậu."
Đối phương hỏi: "Mọi người đang ở đâu? Làm sao tới được? Người đông quá sẽ dễ bị đàn anh phát hiện, thôi đừng đến nữa."
Thừa Phong đáp: "Tôi đi một mình."
Tóc húi cua hốt hoảng: "Đại ca, vậy bọn tôi phải làm gì đây?"
Thừa Phong đang tưởng tượng lại bản đồ trong đầu, nói qua loa: "Tôi sẽ tìm cho các cậu một cái hố."
Tóc húi cua rùng mình sợ hãi.
Không phải cô thấy bọn họ vô dụng quá, định tìm một cái hố chôn hết đấy chứ?
@ a i k h i e t
Giang Lâm Hạ liếc đồng hồ, ngáp dài: "Ba tiếng rồi, chơi thêm chút nữa rồi đi ăn cơm thôi."
Hạng Vân Gian lười biếng gật đầu đồng ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!