Chương 11: Xạ thủ Liên Đại

Nghiêm Thận duy trì trạng thái cảnh giác suốt một lúc lâu, đến mức cơ bắp cũng cứng đờ nhưng vẫn không thấy Thừa Phong mang tin tức gì về.

Anh gọi vài tiếng qua kênh công cộng mà phía bên kia vẫn im lặng.

Ngay cả Giang Lâm Hạ cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, tranh thủ hỏi: "Sao thế? Cậu mất liên lạc với Thừa Phong rồi à? Không phải cậu đang theo dõi em ấy sao?"

Nghiêm Thận đáp: "Em ấy lẻn vào đội bên kia rồi. Địa hình ở đây không thuận lợi, tôi không dám tiến lại gần."

"Vậy chắc là ẻm không có cơ hội liên lạc với cậu. Hơn nữa, thằng nhóc đó vốn không thích nói chuyện mà." Giang Lâm Hạ toàn nghĩ điều xấu, xúi giục: "Cậu thử mắng ẻm vài câu xem có phản ứng không."

Nghiêm Thận "chậc" một tiếng, nói: "Sao cậu không thử đi?"

"Chẳng lẽ tôi lại sợ em ấy à?" Giang Lâm Hạ cười nhạt hai tiếng, nhưng giọng nói lại nhỏ hẳn, mất đi phần uy lực, anh lầm bầm: "Này người máy già, nhóc bị trục trặc rồi à?"

Hạng Vân Gian đứng ngoài xem trò vui, bình thản nói: "Cẩn thận bị chim mổ vào mắt."

Giang Lâm Hạ không để tâm: "Thừa Phong á? Với cái chiều cao đó, nhảy lên cũng không mổ tới mắt tôi đâu. Huống chi rõ ràng nhóc ấy là thỏ con nên mới dễ dàng hòa nhập vào cái hang thỏ bên kia đấy."

Mọi người cười đùa vài câu, tiếng động bên phía Hạng Vân Gian dần yên tĩnh, có lẽ anh đang tranh thủ thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, Thừa Phong đột ngột xuất hiện, không vui hỏi: "Tại sao nói xấu tôi?"

"Ồ, người mất tích quay lại rồi này?" Giang Lâm Hạ cười nói, "Khen nhóc dễ thương mà."

Thừa Phong: "Anh nói dối."

Nghiêm Thận hỏi: "Thừa Phong, em đang làm gì mà không trả lời thế?"

Thừa Phong luôn khoan dung với những người sắp "hy sinh", thành thật trả lời: "Chúng tôi đang bàn cách giết anh."

Nghiêm Thận hỏi tiếp: "Bàn ra chưa?"

"Ừm," Thừa Phong đáp, "Tấn công từ bốn phương tám hướng."

Nghiêm Thận như nghe được một câu chuyện hài, định huýt sáo hưởng ứng thì bất chợt nghe thấy một tiếng súng vang dội từ xa.

Đội của Hạng Vân Gian không ở gần đó, đám học sinh bên kia cũng không có mục tiêu đối địch. Tiếng súng vang lên lại không lý do nào.

Nhưng ngay sau đó, Nghiêm Thận liền hiểu ra đám học sinh liều mạng kia không chỉ tự bắn để lộ vị trí mà còn gân cổ hét lên đầy khiêu khích:

"Xạ thủ, tôi biết anh ở đâu rồi! Mau ra đây!"

"Xạ thủ của Liên Đại! Núp trong bóng tối thì còn là đàn ông à? Cùng lắm chỉ là cái nấm mốc!"

"Anh mốc meo rồi à? Mau lăn ra đây!"

"Xạ thủ, anh là đồ hèn nhát, có gan thì ra đối đầu với tôi!"

Nghiêm Thận: "…"

Sau này có lẽ vẫn phải gặp nhau nên đám học sinh cũng không dám chửi thậm tệ quá. Tuy vậy, cảm giác ngông cuồng của họ đã được thể hiện rất rõ.

Điên rồi. Nghiêm Thận thầm nghĩ. Đám này chắc mọc cỏ trong đầu mất rồi.

Anh dùng khuỷu tay chống đất, nhấc người lên, nhìn về phía xa để dò xét tình hình.

Còn chưa kịp tìm thấy bóng người thì từ phía sau lưng lại vang lên những tiếng la hét tương tự.

Hai nhóm giọng nói hòa quyện, một cao một thấp như đang phối hợp nhịp nhàng. Tiếng la ngày càng gần, bao vây 360 độ quanh anh như một bản hòa âm lập thể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!