Đội trưởng sững người một giây, kinh ngạc thốt lên: "Hóa ra cậu có bản đồ à? Vậy lấy ra xem nào!"
Thừa Phong bất lực chỉ vào đầu mình.
Cô nhặt một viên đá có đỉnh hơi nhọn, thử độ nặng nhẹ rồi quỳ nửa người xuống đất vẽ một vòng tròn, biểu thị khu vực chiến đấu theo quy định của buổi diễn tập. Sau đó, cô đánh dấu một chữ X ở góc trên bên phải vòng tròn chỉ vị trí hiện tại của nhóm họ.
Đến đây, tất cả đều hiểu rõ.
Tiếp theo, Thừa Phong phác thảo sơ lược địa hình: rừng rậm, đồng bằng, con suối, tòa nhà đổ nát… Nhưng vì đất vẽ quá khô, các ký hiệu lại còn phức tạp, mọi người nhìn vào chỉ thấy một mớ đường ngoằn ngoèo rối mắt.
Người nhanh trí nhất quyết im lặng.
Vẽ xong, Thừa Phong chọn ba viên đá nhỏ, đo khoảng cách bằng ngón tay, rồi đặt chúng ở các điểm gần nhau.
"Đây là vị trí hai đội của các cậu vừa bị tấn công. Đây là chỗ đội chúng ta ở lúc đó."
Tóc húi cua lập tức làm vẻ mặt ngộ ra: "À…"
Thừa Phong phủi bụi cát trên tay, giải thích: "Thực ra, phạm vi hoạt động của xạ thủ bên kia rất hẹp, trong khi ba đội lại ở gần nhau. Nếu phối hợp tốt, lẽ ra chúng ta đã có thể tạo thành một vòng vây."
Đội trưởng đang chăm chú nghiên cứu nghe vậy thì phấn khích: "Vậy tức là lúc đó tôi chỉ huy đúng rồi! Nếu chúng ta tiếp tục tiến lên đã thành công rồi!"
Thừa Phong lập tức muốn dùng viên đá đập vào trán cậu ta để cậu ta thoát ảo tưởng.
Ba cô nói không sai.
—— Một đội ngũ thất bại đều có một người lãnh đạo đáng bị đánh.
"Tại sao cuối cùng chúng ta mất sáu người, còn đối thủ chỉ một người thì toàn mạng thoát ra?" Thừa Phong nói bằng giọng lạnh lùng, "Vì đội trưởng không xem bản đồ."
Đội trưởng phản bác: "Hôm qua tôi đã nghiên cứu bản đồ cả đêm!"
Tóc húi cua gật đầu đồng tình: "Tôi cũng đã xem kỹ rồi. Chúng tôi biết đường mà."
Thừa Phong ngồi xổm xuống: "Vậy anh nói thử xem."
Đội trưởng hỏi lại: "Nói gì?"
Cô đưa viên đá cho cậu ta: "Nói xem lúc đó xạ thủ ẩn náu ở đâu, giờ chuyển sang vị trí nào. Chúng ta nên chọn tuyến đường nào để bao vây, làm sao đảm bảo đội hình không bị tách rời trong quá trình di chuyển."
"… À?" Đội trưởng nhìn viên đá còn ấm trong tay, một lúc lâu mới phản ứng rồi ném sang một bên, "Cậu coi tôi là thần thánh à? Diễn tập không được mang thiết bị theo dõi cũng không có công cụ phân tích, tôi làm sao mà biết?"
Thừa Phong lạnh lùng mỉa mai: "Vậy nghiên cứu bản đồ của cậu cũng chỉ là nhận biết đường đi thôi nhỉ."
Đội trưởng mở miệng muốn phản bác nhưng rồi lại không nói được gì mà còn nghẹn lại.
Chắc "thằng" này là dân phân tích chiến trường, cậu ta tự an ủi mình.
Con người tôn trọng tri thức là điều kiện để tiến bộ. Cậu ta cũng cần phải học cách chấp nhận khuyết điểm của mình.
Cậu ta cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng nói: "Mời cậu giải thích."
Thừa Phong hài lòng gật đầu, đối diện những ánh mắt chờ đợi, cô bắt đầu truyền đạt kiến thức.
"Ban đầu xạ thủ đã sẵn sàng phục kích vào lúc các cậu quyết định lặng lẽ tiếp cận đánh úp từ phía sau, cả hai bên đều ẩn nấp. Ai bị phát hiện trước, người đó sẽ dễ dàng bị phá vỡ tiết tấu."
"Nhưng xét về chọn vị trí, ngụy trang hay kinh nghiệm, các cậu không thể so với anh ta. Khi anh ta phản kích bất ngờ, đồng đội không có kinh nghiệm phối hợp sẽ không chỉ không hỗ trợ được nhau mà còn tự gây rối loạn đội hình."
Thừa Phong nghĩ, nếu bỏ qua ảnh hưởng rất nhỏ của nội gián là cô thì vấn đề thực tế chính là như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!