Trời vẫn còn sớm, phía chân trời đã xuất hiện một màu đỏ tươi. Ánh sáng chói mắt xuyên qua lớp bảo vệ trong suốt từ trên thành phố, rọi lên người tạo cảm giác lạnh lẽo, không hề mang theo nhiệt độ nóng rực như màu sắc của nó.
Hành tinh xa xôi này nằm gần biên giới Liên minh. Cuộc hỗn chiến bất tận cuối cùng đã kết thúc cách đây vài năm. Hiện tại trải qua một thời gian dài để tái thiết đô thị với sự hỗ trợ của Liên minh.
Tuy nhiên, trật tự bị phá vỡ, đất đai bị bỏ hoang, dây chuyền công nghiệp bị hư hỏng… Đủ loại bóng đen đau thương sau chiến tranh sẽ khó được xóa bỏ trong thời gian ngắn mà sẽ luôn lởn vởn trong đầu mọi người. Chỉ cần một cơn gió thoảng qua, dường như một cơn mưa nặng hạt ảm đạm sẽ lập tức đổ xuống xối xả.
Bốn thanh niên cao lớn mang theo những thiết bị nặng trĩu bước ra từ bóng tối ven đường. Mặc dù đều chỉ mặc những bộ quần áo mùa thu bình thường, nhưng khí thế sắc bén, thần thái tự tin và bước đi ổn định khiến họ có vẻ không hòa hợp với khung cảnh xung quanh.
Giang Lâm Hạ đi phía sau lấy quang não từ trong túi ra kiểm tra danh sách, thản nhiên hỏi: "Hôm qua có bao nhiêu người thi đậu thế?"
"Chẳng có ai cả." Tân Khoáng ở bên cạnh ra hiệu bằng tay, "Rất nhiều học sinh ở đây chưa được tiếp nhận nền giáo dục chính quy. Có vài người có thể chất miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, nhưng mà không qua được bài kiểm tra văn hóa và phản xạ."
Giang Lâm Hạ nhếch môi, "Xem ra đợt tuyển sinh này của Đại học Liên hợp không lạc quan lắm. Hôm qua thằng béo bên Quân đoàn 1 đã gửi tin nhắn khoe với tôi chất lượng sinh viên được tuyển vào năm nay không tệ lắm đâu."
Tân Khoáng luôn tốt tính cũng không khỏi bật cười: "Xét đến chính sách ưu tiên thì cuối cùng cũng sẽ tuyển được mấy người thôi. Dù sao chúng ta cũng chỉ chịu trách nhiệm thu thập và phản hồi dữ liệu, chuyện còn lại là của phòng ban tuyển sinh."
Nghiêm Thận nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên chậm rãi nói: "Hy vọng giáo quan đừng tức giận quá rồi cuối cùng lại cho chúng ta điểm thấp trong báo cáo thực hành xã hội."
Giang Lâm Hạ nhét quang não vào túi, lớn tiếng nói: "Chuyện này không phải lỗi của chúng ta! Chính giáo quan đã trì hoãn quá trình tuyển sinh, giờ còn bắt chúng ta dọn dẹp rắc rối. Chậm hơn người khác một bước rồi không tuyển được học sinh tốt, dù nghĩ thế nào cũng là lỗi của thầy ấy, đúng không, đội trưởng?"
Hạng Vân Gian quay đầu lại nhìn, không trả lời.
Đến ngã tư có đèn giao thông, đám người dừng lại.
Trung tâm thành phố không hề hoang vắng như họ tưởng tượng. Nơi này xe cộ qua lại tấp nập, tiếng người ồn ào náo nhiệt tựa như trái tim đang tái sinh, mạnh mẽ và tràn đầy sức sống.
Mấy ngày qua, Hạng Vân Gian đã quen với ánh mắt tò mò của người khác, nhưng lần này anh vẫn không kìm được mà đối mắt với một ánh nhìn quá mãnh liệt.
Bên lề đường có nhiều quầy hàng di động, chủ nhân của ánh nhìn ấy hòa lẫn trong đó.
Khoảng mười lăm tuổi nhỉ? Nhưng mà có lẽ còn nhỏ hơn. Phong cách ăn mặc giống một "cậu nhóc" vậy.
Hạng Vân Gian hơi nheo mắt.
"Thiếu niên" mặc một bộ quần áo rõ ràng không vừa vặn, ngồi khoanh chân trên đất, trước mặt là vài cây cải thảo.
Chiếc áo khoác đen vá chằng vá đụp bám đầy bụi khiến màu sắc có vẻ loang lổ.
Gương mặt nhỏ nhắn bị cổ áo dựng đứng che khuất hơn nửa. Đầu đội một chiếc mũ, bên ngoài còn trùm thêm mũ của áo khoác, trông chẳng ra sao cả.
Chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài, trong sáng rõ ràng, đang nhìn thẳng vào anh không chút kiêng dè.
Ánh mắt không có sự sợ hãi, kính sợ, ngưỡng mộ hay tò mò, không có những cảm xúc mà người dân thành phố này thường thể hiện khi nhìn thấy họ, cũng không mang theo sự mệt mỏi hay tang thương do chiến tranh để lại.
Trông thuần khiết và ngây thơ làm sao.
Đèn giao thông đổi màu, dòng người xung quanh ồ ạt di chuyển. Giang Lâm Hạ phía sau đẩy nhẹ anh một cái, ra hiệu mau qua đường.
Hạng Vân Gian mới thoát khỏi trạng thái ngơ ngẩn do ánh nhìn ấy mang lại, bước thêm vài bước. Mãi đến khi rẽ qua góc phố, cảm giác bị nhìn chằm chằm mới hoàn toàn biến mất.
Khi bọn họ đến trường học, thời gian vẫn sớm hơn mười phút so với lịch trình. Thầy giáo Tổng phụ trách của trường đã đợi sẵn ở cổng, mời họ vào trong.
Người đàn ông trung niên mặc vest vừa đi vừa giới thiệu: "Đây đều là những học sinh giỏi nhất của trường chúng tôi. Ưu điểm là rất chịu khó. Đáng tiếc, nơi này thiếu giáo viên và thiết bị nên nền tảng của họ có thể hơi thua kém học sinh trong Liên minh. Nhưng nếu được học tại Liên Đại*, tôi tin rằng bọn nhóc sẽ tiến bộ nhanh chóng. Tin tôi đi, họ đều là những học sinh rất có thiên phú…"
(*Gọi tắt của Đại học Liên hợp)
Hạng Vân Gian có thói quen sải dài bước chân khi đi, khiến người đàn ông trung niên phải hối hả theo kịp, nói đến đoạn cuối thì đã thở hổn hà hổn hển.
Hạng Vân Gian điều chỉnh tốc độ, khẽ gật đầu biểu thị đã hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!