Từ ngày bà Fanta xuất hiện và thường xuyên bám trụ tại quán Đo Đo, các ông Tây bà đầm lần lượt noi gương, kéo nhau vô quán.
Con Lan bây giờ thấy khách ngoại quốc bụng đã bớt run nhưng vẫn đùn nhiệm vụ giao tiếp cho nhà trí thức Lâm.
Thằng Lâm lăm le thi vô Đại học Kinh tế, hai năm nay chỉ lo ôn luyện toán lý hóa, phần tiếng Anh chẳng rớ vô lấy một chữ.
Vì vậy mà vốn liếng ngoại ngữ của nó trước đây vốn chẳng nhiều nhặn gì nay coi như đã hao hụt gần hết.
Chỉ từ khi bà Fanta đặt chân vô quán, nó mới lôi mấy cuốn sách dạy tiếng Anh ra nhẩm tới nhẩm lui để đối phó với hoàn cảnh. Nhưng bà Fanta nói tiếng Việt như sáo, Lâm chẳng có mấy dịp thực tập tiếng Anh.
Mãi đến gần đây, người nước ngoài đi ăn nhiều, thằng Lâm mới có cơ hội bập bẹ Can I help you?, Wait a minute! một cách oai phong.
Lâm xổ tiếng Anh quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu đơn giản nhưng đám con Lan, con Cúc phục lăn. Trong bọn có được một đứa biết nói chuyện xí lô xí là với mấy ông Tây bà đầm, sự kiện đó khiến tụi lóc chóc trong quán vô cùng hãnh diện và có cảm tưởng giá trị của mình tăng vọt hẳn lên.
Chắc chắn tai họa sẽ không có cớ để xảy ra nếu thằng Lâm cứ trung thành với mấy câu Ông, bà cần gì?, Xin chờ một lát! quen thuộc kia.
Đằng này, khi không nó ưng làm oai.
Một bữa, thấy ông Tây quen dẫn theo hai thằng Tây con khoảng chín, mười tuổi vô quán, nó bước lại:
- Can I help you?
Lâm hỏi cho có lệ, chớ nó biết ông khách này trước nay chỉ ăn mỗi món bún thịt bò xào. Ông Tây cười, giơ ba ngón tay lên và nói lúng búng một câu không dấu:
- Ba
-tô
-bun.
Lát sau, Lâm bưng ba tô bún ra đặt trước mặt khách. Nếu ngay lúc đó, nó quay đi như mọi khi thì không sao. Đằng này không hiểu cao hứng thế nào, nó lại chỉ tay vô hai thằng nhóc ngồi cạnh ông Tây, vui vẻ hỏi:
- Are they my children?
Lâm muốn hỏi
"Chúng có phải là con ông không?", nhưng thay vì nói your children thì nó lại quýnh quáng nói nhằm thành my children, thành ra
"Chúng có phải là con tôi không?".
Ngay lúc đó Lâm không nhận ra sai lầm tai hại của mình. Cho nên vừa hỏi xong, thấy ông khách quen sầm mặt xuống và đùng đùng đứng dậy dắt hai đứa con bỏ đi một nước, Lâm ngơ ngác ngó theo, miệng ú ớ không nói được tiếng nào, cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.
Nó cúi nhìn ba tô bún, coi có con sâu hay con ruồi nào trong đó khiến khách giận dữ bỏ về không nhưng chẳng thấy gì cả.
Lâm đứng đực, vỗ vỗ trán một hồi mới hoảng vía nhớ ra chữ my children bá láp trong câu hỏi của mình, liền tái mét mặt a lên một tiếng, suýt chút nữa xỉu lăn ra giữa quán.
Con Lan thấy lạ, chạy ra:
- Có chuyện gì vậy anh Lâm?
- À, à, không có gì!
- Lâm ấp úng đáp, mặt vẫn còn thất thần.
Con Lan nhìn ba tô bún còn y nguyên trên bàn, ngạc nhiên:
- Ủa, sao khách không ăn gì hết vậy nè?
Thằng Lâm không đáp, đặt ba tô bún trở lại vô khay, lầm lũi bưng đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!