Chương 11: (Vô Đề)

Cô Thanh đặt tay lên vai Lâm: 

- Cô tin lần này con sẽ gặp may mắn! 

Con Lan con Lệ con Kim lần lượt cầm tay nó lắc lắc: 

- Chúc thi đậu nghe. 

Cả tuần lễ nay, ba đứa này bắt thằng Lâm ăn đủ thứ bùa. Con Lệ đãi thằng Lâm món chè đậu ván. Nó kêu ăn đậu dứt khoát phải đậu. Con Kim ép thằng Lâm nuốt cả chục tô canh rau muống. Nó lý luận:

Phải muốn đã, không muốn đậu ai cho đậu! 

Con Lan len lén mua trái đu đủ vàng hườm về bổ đôi, kêu thằng Lâm lấy muỗng múc ăn. Con lệ nhìn thấy, trố mắt hỏi: 

- Sao lại ăn đu đủ? 

Con Lan giải thích: 

- Ăn cho đủ đậu chớ, chị! 

- Mày ngu quá !

- Con Lệ nhăn mặt trách

- Đủ đậu tức là vừa đậu, tức là mém rớt, như vậy nguy hiểm lắm. Phải ăn thứ gì để đậu tuốt trên cao kìa! 

Thằng Lâm hoảng hồn gạt ngang: 

- Thôi, thôi, đủ quá rồi! Ăn uống gì mà đủ thứ, ai ăn cho nổi. Đậu đâu chưa thấy, chỉ thấy bể bụng đây nè! 

Mặc thằng Lâm giãy đành đạch, con Lan vẫn nhíu mày suy nghĩ. Cho ảnh ăn thứ gì há? Con Lan nghĩ cả buổi vẫn không nhớ ra thứ gì ăn vào sẽ đậu tuốt trên cao như con Lệ bày.

Cuối cùng nó sáng mắt lên: 

- A, phải rồi, thức ăn thì không có chớ thức uống thì dễ ợt. Mình pha cho ảnh một ly ca cao. 

Con Lệ lại nhìn thấy: 

- Gì vậy? 

- Ca cao!

- Con Lan hí hửng khoe. 

Con Lệ gật gù: 

- Đãi ca cao là đúng chóc rồi. 

Rồi nó cười hề hề: 

- Kỳ này thằng Lâm nhà mình sẽ đậu tuốt trên cao, có khi đậu trạng nguyên không chừng! 

Thằng Cải không lắc tay Lâm như bọn con gái. Nó vỗ vai bạn, xổ tiếng Tàu: 

- Mã đáo thành công hén mày! 

Con Cúc bình dân nhứt: 

- Ráng làm bài cho được nghen anh Lâm. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!