Chương 10: (Vô Đề)

Con Cúc cai quản cái bếp, cai quản luôn con Hường. 

Điều đó làm con Hường chẳng thích thú chút xíu nào. Chẳng phải con Hường tị nạnh gì, chỉ có điều nó và con Cúc là bạn bè ngang lứa ngoài quê, vô đây tự nhiên con Cúc làm sếp nó, con Cúc phụ trách phần nêm nếm, ra tô ra bát, còn nó suốt ngày loay hoay rửa hết đống chén này đến đống chén khác, chuyện đó làm nó thấy quê quê. 

Một hôm, con Hường khều con Cúc, nói: 

- Cúc ơi, mai tao về. 

- Í, mi đừng có điên! Răng lại về?

- Con Cúc nhảy dựng. 

Con Hường chu mỏ: 

- Tao tưởng vô trong ni làm thứ chi, ai ngờ vô ngồi rửa chén! 

Nghe cái giọng bất mãn của con Hường, con Cúc hiểu ngay. Nó vỗ vai bạn: 

- Mi đừng có nghĩ bá láp! Hồi mới vô, tao cũng suốt ngày ngồi rửa chén y như mi vậy. 

Cặp mắt con Hường tròn xoe: 

- Mi nói thiệt đó hả? 

- Tao gạt mi làm chi! Mi phải làm một thời gian, chừng mô mi quen việc rồi cô Thanh mới sắp xếp mi làm chuyện khác được. 

Sợ con Hường không tin, con Cúc nói thêm: 

- Hồi mi chưa vô, tao cũng làm y như mi rứa thôi. Chỉ từ lúc chị Kim đi lấy chồng, chị Lệ ra ngồi thu tiền , tao mới được đôn lên chỗ ni đó chớ. 

Con Hường coi vậy chớ không phải đứa ương bướng.

Nghe con Cúc giải thích một hồi, mặt mày nó tươi tỉnh dần. Nó lắc tay con Cúc: 

- Rứa thì tao không về nữa. 

Rồi nó cẩn thận dặn thêm: 

- Nhưng mai mốt mi viết thư về quê, đừng nói tao ở trong ni rửa chén nghe. 

Con Cúc nhướn mắt: 

- Chớ nói mi làm chi? 

Con Hường nhìn ra chỗ con Lệ ngồi, cười hì hì: 

- Mi nói tao ngồi thu tiền như chị Lệ cho oai. 

- Ừa. 

Con Cúc gật đầu dễ dãi. 

Nói chung, con Hường chuyện gì cũng được, chỉ mắc mỗi cái tật ưa làm oai. Và cái tật đó đã làm hại nó. 

Ở quán Đo Đo được một tuần, thấy thằng Lâm xí lô xí là với mấy ông Tây bà đầm khiến tụi loi choi trong quán phục sát đất, nó cũng muốn thi thố tài nghệ lắm. 

Con Hường nghĩ ngang từ hồi lớp chín, tiếng Anh cũng lõm bõm ít nhiều. Nó nhắm chừng xổ tiếng Anh để mời mấy người khách ngoại quốc đứng lên ngồi xuống chắc chẳng khó chi.

Hồi đi học, tới giờ tiếng Anh, nó chẳng nghe đến mòn tai mấy câu Stand up! và Sit down please! đó sao! 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!