Bác sĩ Fuente đưa cho Lâm Viễn thuốc không có nhãn hiệu, lại tình cờ được đựng trong lọ kẹo trong suốt, hơn nữa lúc trước chị của cậu ở nhà cũng thường xuyên làm loại kẹo này, vì thế Hobbit lầm tưởng đó là kẹo Lâm Diêu làm, muốn lấy đi ăn vụng, Lâm Viễn tuy rằng vô cùng tức giận, nhưng dù sao Hobbit cũng không phải cố ý, cậu cũng không thể đi đánh nhau cùng một con sủng vật ngốc nghếch.
Nhìn bộ dáng Hobbit cúi thấp đầu rưng rưng nước mắt, Lâm Viễn ngược lại cảm thấy có chút lo lắng ——
Nó uống thuốc này có thể có tác dụng phụ gì không a? Người và động vật thể chất không giống nhau, thuốc cho người bị sủng vật ăn vào không biết sẽ sinh ra hậu quả gì…
Lâm Viễn càng nghĩ càng bất an, dứt khoát bế Hobbit lên, xoay người đi thẳng ra cửa.
Lúc này đã là đêm khuya, bên ngoài đổ mưa to, Lâm Viễn mua một cái ô lớn, ôm Hobbit trong ngực che chắn cẩn thận, đi một mạch ra khỏi cổng trường, đến một bệnh viện thú y ở đầu phố, đem Hobbit bỏ trên bàn, sốt ruột nói với bác sĩ: "Bác sĩ, nhờ ông kiểm tra cho nó một chút, nó không cẩn thận ăn phải thuốc của tôi, không biết có xảy ra vấn đề gì không?"
Bác sĩ rất bình tĩnh liếc nhìn thiếu niên trước mặt, mở miệng hỏi: "Sủng vật của cậu ăn thuốc gì?"
Lâm Viễn nghĩ nghĩ nói: "Tôi cũng không biết thuốc kia tên là gì…"
Bác sĩ cũng không hỏi nhiều nữa, trực tiếp nắm móng vuốt của Hobbit lên, lập tức rút một chút máu để người máy trợ lý bên cạnh xét nghiệm, rất nhanh, người máy liền đưa ra số liệu các hạng mục xét nghiệm, bác sĩ cẩn thận xem xét một lần, nói: "Yên tâm, không có vấn đề gì, chỉ cần không phải là thuốc độc, sủng vật ăn phải cũng không có ảnh hưởng lớn."
Lâm Viễn thấy Hobbit không có gì bất thường, lúc này mới yên lòng lại, thở phào nhẹ nhõm nói: "Cảm ơn bác sĩ."
Trên đường ôm Hobbit trở về, trời mưa ngày càng lớn, Lâm Viễn sợ nó bị lạnh, liền cởi nút áo khoác đem cả người nó ôm vào lòng, dùng quần áo cẩn thận bao lấy nó.
—— Hobbit nằm trong lòng chủ nhân ấm áp, càng cảm thấy khó chịu.
Mấy năm trước nếu không phải chủ nhân đem nó từ trạm không gian nhặt về, nó đã sớm chết rét.
Chủ nhân còn đối tốt với nó, mỗi ngày đều cho nó ăn ngon… Sau này lúc đến trường học, nó len lén trốn trong va li của chủ nhân, lúc chủ nhân phát hiện cũng không có tức giận, còn mạo hiểm mang theo nó đến trường.
Nhưng hôm nay, chủ nhân lại thực sự tức giận.
Bởi vì mình trong lúc vô tình đã gây ra đại họa.
Nó thực sự cho rằng thứ trong cái lọ trong suốt kia là kẹo Lâm Diệu tỷ tỷ làm, cho nên mới thèm thuồng muốn ăn trộm, hơn nữa lúc nó ăn, mùi vị trong miệng cũng đích thực là kẹo, rất ngọt ăn thật ngon, cho nên mới ăn rất nhiều.
Hoàn toàn không nghĩ tới thứ đó lại là loại thuốc vô cùng quan trọng với chủ nhân.
Nếu như biết đó là thuốc, đánh chết nó cũng sẽ không lấy ăn…
Hobbit càng nghĩ càng khổ sở, núp trong lòng Lâm Viễn nắm thật chặt áo của cậu, sợ cậu không cần mình nữa.
Lúc Lâm Viễn trở lại ký túc xá đã là một giờ rưỡi, thả cây dù cởi áo khoác xuống, lại phát hiện trên ngực cùng toàn bộ quần áo đều bị ướt một mảng, liền nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy Hobbit núp ở trong ngực mình, rất đau lòng mà rơi nước mắt.
Từng giọt nước mắt không ngừng chảy ra trong đôi mắt thật to, Lâm Viễn nhất thời ngây ngẩn cả người.
…Cậu lần đầu tiên nhìn thấy một sủng vật có thể khóc.
Lâm Viễn nhất thời mềm lòng, cơn giận ban đầu đã tiêu không ít.
Hobbit tuy rằng đáng bị đánh, nhưng dù sao nó cũng không cố ý, mình cũng có một phần trách nghiệm, nếu như sớm nói cho nó biết đó là thuốc, nó cũng sẽ không hiểu lầm đó là kẹo mà đi ăn vụng.
Lâm Viễn thấy nó vẫn khổ sở đến rơi nước mắt, đành phải mềm lòng nhẹ nhàng sờ sờ lỗ tai nó, thấp giọng nói: "Được rồi, tao cũng không trách mày…. Ngoan, đi ngủ đi."
Lâm Viễn ôm Hobbit đến bên giường lót cho nó một cái ổ nhỏ, mình cũng leo lên giường nằm xuống.
Tuy rằng thân thể không có gì bất thường, nhưng trong lòng Lâm Viễn vẫn rất bất an.
Trong khoảng thời gian này vẫn luôn uống thuốc đúng hạn, thân thể cũng không có bất cứ vấn đề gì, thể chất khác biệt theo như lời bác sĩ Fuente nói rốt cuộc là có ý gì? Có phải là không uống thuốc này sẽ sinh bệnh hay không? Mặc dù mình đối với y học không hiểu biết lắm, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa nghe nói có loại thể chất khác biệt nào mà mỗi ngày đều phải uống thuốc để khống chế bệnh a? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Hiện tại đã một rưỡi sáng, hơn nửa đêm cũng không nên đi quấy rầy bác sĩ Fuente….
Lâm Viễn nằm ở trên giường, lật qua lật lại, vẫn không buồn ngủ chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!