Qua một đêm mất ngủ, thời điểm rời giường vào buổi sáng, gặp nhau trong phòng ăn, tinh thần của cả bốn người đều không tốt, chào hỏi nhau đơn giản rồi tự đi đến nơi huấn luyện của mình.
Lâm Viễn vừa đến sân tập luyện, Becker đã lập tức chạy tới hỏi thăm.
"Đội trưởng, buổi chiều ngày hôm qua cậu cùng Caesar trở về trước sao? Huấn luyện viên nói thân thể cậu không thoải mái, bị làm sao a?"
Lâm Viễn cười cười nói.
"Rất đau đầu, nên phải để Caesar đưa tôi về trước."
Carl cũng đi đến trước mặt Lâm Viễn, mỉm cười hỏi.
"Hôm qua không có việc gì chứ?"
Lâm Viễn lắc lắc đầu, "Không có việc gì."
Kế tiếp lại là Bosa, đi tới hỏi.
"Đội trưởng, thân thể có tốt lên chút nào không a?"
Lâm Viễn đáp, "Tốt hơn nhiều, cảm ơn."
Caesar ở bên cạnh âm thầm cắn răng, nhân duyên của Lâm Viễn tốt tuy rằng không phải chuyện xấu, nhưng nhìn nhiều người chạy đến quan tâm Lâm Viễn như vậy, Caesar vẫn là có một loại cảm giác… nguy cơ kỳ quái!
Không được, Lâm Viễn thật sự rất được hoan nghênh, nhất là ở trong nhóm Beta, tất cả đều sùng bái cậu như vậy, nói không chừng sẽ có người thầm mến cậu! Mấy nữ sinh Beta cứ nhìn thấy Lâm Viễn là hai mắt liền sáng lên kia, khẳng định là có ý với Lâm Viễn!
Nghĩ đến đây, Caesar lập tức đi đến bên cạnh Lâm Viễn, lạnh mặt đứng nghiêm chỉnh.
Nhóm Beta trong ban muốn đi qua hỏi thăm đội trưởng nhất thời có chút buồn bực – tên Caesar này bị làm sao thế? Mang bộ mặt rét lạnh đứng ở bên cạnh đội trưởng, ngăn trở đường đi của mọi người, ánh mắt lợi hại còn quét tới quét lui trong đám người…. Chúng tôi là nợ tiền cậu sao a?
Caesar hoàn toàn không để ý đến lời chửi mắng của mấy nhóm Beta kia, đứng ở bên cạnh đội trưởng, tận chức tận trách làm một người vệ sĩ.
Người ở bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy hành động này của Caesar, chẳng khác nào dã thú dùng cái đuôi vẽ một vòng tròn giới hạn, tựa hồ như đang đem con mồi của mình bao vây…. Đáng tiếc con mồi bị giam giữ vẫn như trước không hề biết gì, vẻ mặt vui sướng nói chuyện cùng những gã thợ săn.
***
Thời điểm chấm dứt quân huấn vào buổi chiều, Caesar rốt cuộc cũng tạm thời rời đi trong chốc lát, Carl thấy Caesar vắng mặt, liền chủ động đi qua gọi Lâm Viễn cùng ăn cơm chiều, Lâm Viễn cười cười gật đầu, cùng Carl đi về phía nhà ăn.
Hai người đi lên tầng năm, Lâm Viễn giống như trước hai mắt tỏa sáng vơ vét một đĩa lớn đồ ăn trở về, say sưa vùi đầu vào ăn.
Carl nhìn Lâm Viễn đang chăm chú ăn trước mặt, nhịn không được hỏi.
"Gần đây thân thể của cậu có khó chịu chỗ nào hay không?"
Lâm Viễn đáp. "Không có a."
Carl tiếp tục hỏi. "Ngày hôm qua thật sự chỉ đau đầu thôi sao?"
Lâm Viễn cười nói.
"Ân, đột nhiên rất đau đầu, có thể là do ngủ không được." Lâm Viễn dừng một chút, hơi hơi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn y, "Cậu sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?"
Carl trầm mặc một lát, mới nói.
"Kỳ thật là cậu Fuente ngày hôm qua liên lạc với tôi, dặn tôi chú ý một chút đến tình trạng thân thể của cậu. Ông ấy nói thể chất của cậu tương đối đặc thù, có cho cậu một ít thuốc mang theo bên người, cậu có uống đúng hạn không?"
"Nga." Lâm Viễn sáng tỏ cười cười, "Giúp tôi chuyển lời đến bác sĩ Fuente, thuốc tôi vẫn uống đúng hạn, thân thể cũng rất tốt, không có vấn đề gì, không cần lo lắng."
Thấy Lâm Viễn tiếp tục vùi đầu ăn cơm, Carl cũng im lặng không tiếp tục hỏi nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!