Khi Lăng Viễn về nhà, Lăng Vũ đang ở trong thư phòng nghiên cứu sách dạy đánh cờ Caesar đưa, hắn đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với cờ vây, biểu tình khi đọc sách cũng vô cùng nghiêm túc, Lăng Viễn ngại quấy rầy hắn, đứng ở cửa thò đầu vào lén lút nhìn bên trong.
Lăng Vũ ngẩng đầu lên. "Chuyện gì?"
Lăng Viễn bị phát hiện, đành phải kiên trì vào phòng, đi đến phía sau baba lấy lòng bóp bóp vai cho hắn. "Baba, Caesar đến tinh cầu Ryan đưa mẹ và chị đến đây, hôm nay con đến gặp bọn họ, chị còn mở một cửa hàng bánh ngọt ở quảng trường trung tâm thủ đô……"
Lăng Vũ bình tĩnh nói. "Caesar quả thật giỏi thuyết phục, vậy mà có thể khiến Lâm phu nhân dao động. Còn có con, nhất định đã bị nó làm cảm động muốn chết rồi chứ gì?"
Lăng Viễn. "……."
Lăng Vũ quay đầu nhìn con trai. "Tìm ta để nói chuyện này sao?"
Lăng Viễn xấu hổ sờ sờ mũi. "Baba, có phải ba và cha rất ghét Caesar không?"
Lăng Vũ nói. "Nếu phải thì sao? Con sẽ tách nó ra chứ?"
Lăng Viễn siết chặt nắm tay. "Sẽ không……"
Lăng Vũ cười cười, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Lăng Viễn đỏ mặt nói. "Baba, con rất thích cậu ấy, ngoại trừ cậu ấy, con không muốn cùng một chỗ với ai khác cả." Biểu tình của Lăng Viễn rất nghiêm túc. "Kỳ thật Caesar là người rất tốt, đối với con cũng cực kỳ chu đáo, con hi vọng baba có thể tiếp nhận cậu ấy…… Những điều hai người nói con đều biết, cậu ấy là vương tử, về sau cò có thể trở thành bệ hạ, con tình nguyện đứng ở bên cạnh cậu ấy, cùng cậu ấy đối mặt với tất cả……"
Rawson vừa vặn đi ngang qua thư phòng, nghe được những lời tiểu Viễn nói, không khỏi dừng chân lại.
Lăng Viễn tiếp tục nói. "Baba, con muốn cùng một chỗ với Caesar, con rất nghiêm túc. Trước khi cậu ấy đánh dấu con, con đã thích cậu ấy, khi con ở trường học cậu ấy đã sớm bày tỏ với con, lần đánh dấu đó cũng là ngoài ý muốn do thuốc ức chế, cậu ấy không hề bắt buộc con làm bất cứ chuyện gì."
Lăng Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Rawson, đối diện với ánh mắt thâm thúy của Rawson.
Có lẽ là hắn nghĩ sai rồi? Nếu Caesar thật sự đã bày tỏ với Tiểu Viễn, Tiểu Viễn cũng rất có thiện cảm với Caesar, như vậy, giữa bọn họ không phải là vì ảnh hưởng từ chất dẫn dụ mới nhất định muốn cùng một chỗ, mà là bởi vì……. yêu thương nhau sao?
Như vậy, dường như dễ chấp nhận hơn.
Lăng Vũ trầm mặc một lát, gật gật đầu. "Tự con suy xét rõ ràng mới là quan trọng nhất, baba sẽ không phản đối quyết định của con."
Lăng Viễn lập tức vui vẻ nói. "Baba không phản đối là tốt rồi!"
Rawson mỉm cười đi đến, ôm chặt bả vai Lăng Vũ, ôn nhu nói. "Đi ăn chút bữa khuya đi, anh đã bảo phòng bếp làm điểm tâm em thích ăn nhất."
Lăng Vũ đứng lên, Lăng Viễn lập tức đi theo phía sau baba, chờ mong hỏi. "Baba, lúc nào con và Caesar có thể kết hôn……"
Lăng Viễn bất đắc dĩ nói. "Khẩn cấp như vậy? Một chút cũng không giống Omega."
Lăng Viễn gãi gãi đầu nở nụ cười, Rawson cũng nhịn không được cười nói. "Cũng chẳng có cách nào, Tiểu Viễn nhà chúng ta giống baba nó mà."
Lăng Vũ giận tái mặt. "Ý của anh là, hồi đó em cũng khẩn cấp muốn kết hôn với anh?"
Rawson tự nhấc đá đập lên chân mình, vội vàng nói. "Không không, anh không có ý này……"
Lăng Vũ quay đầu nhìn hắn. "Vậy ý anh là gì?"
Rawson giải thích. "Anh muốn nói, về chuyện "không giống Omega" này, Tiểu Viễn di truyền từ baba nó."
Lăng Vũ nhíu mày. "Anh muốn nói em không giống Omega?"
Rawson. "……"
Nguyên soái càng bôi càng đen, tướng quân tức giận đi ăn khuya, nguyên soái bất đắc dĩ buông tay. "Con trai, con hiểu ý của cha chứ?"
Lăng Viễn vui vẻ nói. "Con hiểu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!