- Đúng rồi, tôi có mang cho cô một món quà nhỏ. Lưu Vĩ Hồng như vừa nhớ ra cái gì đó, liền đứng dậy nói.
- Ui chao, mang quà cho tôi ư? Đường Thu Diệp mười phần kinh hỉ, reo lên. Lưu Vĩ Hồng nhanh chân quay về phòng mình, mở túi hành lý ra.
Chiếc túi du lịch này được làm theo phong cách tân tiến nhất, trước khi hắn ra đi, Lâm Mỹ Như đã dẫn hắn đến khu phố nổi tiếng sầm uất nhất thủ đô để mua. Chuyện này thậm chí ngay cả Lưu Thành Gia cũng tán thành.
Những biến hóa lần này của Lưu Vĩ Hồng làm cho Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như vui sướng ngất ngây. Lâm Mỹ Như liền nhân cơ hội công tác tư tưởng với đứa con trai, khuyên nhủ nó hãy chuyển công tác về thủ đô. Nhưng Lưu Vĩ Hồng không có đáp ứng.
Bây giờ có thể cứu vãn tương lai của nhà họ Lưu hay không, hắn còn chưa nắm chắc mười phần. Nếu như chuyển công tác về thủ đô, tương lai kiếp nạn buông xuống, phải nhận đả kích cũng là cực kỳ trầm trọng!
Thân Sanh ở trong tử nạn, Trùng Nhĩ ở xa mà bình an!*Đạo lý này, Lưu Vĩ Hồng phi thường rõ ràng. Nếu không thể cứu vãn được kiếp nạn này, hoặc là không vãn hồi được chút nào.
Lưu Vĩ Hồng thầm nghĩ mình có ưu thế trùng sinh, nắm giữ thông tin vượt trước hai mươi năm thời gian, nếu đứng ở ngoài xa, thì chưa hẳn là đã không có cơ hội Đông Sơn Tái Khởi. Nếu quay về thủ đô, không cẩn thận còn bị xử lý, hồ sơ mà nằm trong danh sách sổ đen, thì đúng là sẽ hết cơ hội xoay người.
Thấy không thuyết phục được con trai, Lâm Mỹ Như cũng không miễn cưỡng nữa. Chỉ cần con trai mình chuyển biến theo phương hướng tốt, thì đã là chuyện vô cùng vui mừng. Về phần chuyển công tác lên thủ đô, chờ tìm cơ hội khác rồi nói sau cũng được!
Lần này đi dạo phố, Lâm Mỹ Như chẳng những mua sắm đồ dùng cá nhân hoàn toàn mới cho con trai, mà bà còn mua rất nhiều đặc sản ở thủ đô, để Lưu Vĩ Hồng mang về trường làm quà biếu cho các bạn đồng nghiệp thưởng thức. Phút cuối cùng, Lâm Mỹ Như còn lén lút đưa cho đứa con thêm năm trăm đồng.
Ở thời điểm này, đây cũng xem như là một khoản tiền rất lớn rồi. Lưu Vĩ Hồng vừa mới nhận công tác, tiền lương cũng là ở mức thấp nhất, mỗi tháng chỉ được khoảng bốn năm mươi đồng.
Đương nhiên đó là khoản tiền lương cứng, trường Nông Nghiệp tuy không hẳn là nơi béo bở, nhưng hàng tháng đều sẽ có thêm một chút trợ cấp linh tinh, tính tổng cộng ra, thì cũng phải lên tới sáu bảy mươi đồng. Một người chi dùng, hoàn toàn là đủ.
Chẳng qua Lâm Mỹ Như vẫn sợ đứa con mình sẽ ủy khuất mà thôi. Tiền lương của bà và Lưu Thành Gia đều tương đối cao. Chỉ riêng Lưu Hoa Anh thì còn đang đi học, điều kiện ở trong nhà có thể nói là khá dư dả! Lưu Vĩ Hồng theo trong túi du lịch, lấy ra một bộ đồ trang điểm dán tem từ Hongkong.
Lúc Lưu Vĩ Hồng mua bộ trang điểm này, Lâm Mỹ Như trong lòng sinh nghi, phải chăng Vĩ Hồng đã có bạn gái ở dưới nông thôn? Bằng không... thì vì sao lại kiên quyết không muốn chuyển công tác về thủ đô! Chuyện này, Lâm Mỹ Như trăm triệu lần cũng không thể đáp ứng.
Vĩ Hồng nhà bà, như thế nào cũng phải tìm một người nhà môn đăng hộ đối ở thủ đô lấy làm vợ. Chuyện này chẳng những là vấn đề mặt mũi, mà còn là vấn đề chính trị. Hào môn thế gia giống như nhà bà, không phải muốn kết hôn với ai cũng được, mà phải thật chú ý.
Trước đây, nếu không phải Lâm Mỹ Như nhan sắc xinh đẹp, lại còn là nữ quân y ưu tú, thì hoàn toàn đừng mơ bước chân vào cửa lớn của nhà họ Lưu!
Qua hơn hai mươi năm làm
"bà trẻ ở trong nhà hào môn", Lâm Mỹ Như sớm đã quên mình có xuất thân bình thường, mà tự nhiên coi mình là một thành viên ở trong nhà hào môn thế gia, có lối suy nghĩ cùng những bà trẻ ở trong nhà hào môn khác, là hoàn toàn giống nhau không cần bàn cãi!
Vĩ Hồng nhất quyết không thể cưới một cô gái ở dưới nông thôn về nhà! Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười giải thích với mẹ một câu, nói là sẽ đem tặng cho vợ của hiệu trưởng. Khi ấy quà biếu, còn chưa lưu hành dùng phong bì tiền, trong mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, vẫn còn tương đối là thuần túy.
Lúc này, Lâm Mỹ Như mới yên lòng xuống, mặt mày vui tươi hớn hở. Đứa con biết dùng quà biếu, chuyện này cũng chứng minh, Lưu Vĩ Hồng đã thay đổi rồi, đã trưởng thành hơn rồi! Bà không ngờ rằng, Lưu Vĩ Hồng lại đem bộ trang điểm này tặng cho Đường Thu Diệp.
Lưu Vĩ Hồng xem như tạm thời nảy lòng, nhớ kiếp trước Đường Thu Diệp luôn luôn quan tâm chăm sóc mình, nhưng thủy chung giữa hai người vẫn không có cái khúc mắc quả nào. Lưu Vĩ Hồng cảm thấy rất áy náy đối với Đường Thu Diệp. Nên nhất định phải đền bù một chút gì đó cho nàng!
Khi trùng sinh, hắn tin tưởng mình có năng lực này. Có thể thay đổi được khúc mắc quả của rất nhiều sự tình!
- Chao ôi, đẹp thế, đây là cái gì vậy? Đường Thu Diệp đón lấy chiếc hộp trang điểm, hai mắt không khỏi tỏa sáng long lanh.
Từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ dùng kem dưỡng da, thì nàng đúng thật là chưa từng dùng qua mấy món đồ trang điểm này. Huống chi đây còn là sản phẩm có xuất xứ từ Hongkong, trên nhác mãn toàn là chữ tiếng Anh và chữ phồn thể. Thời gian đi học văn hóa ở Trung cấp, Đường Thu Diệp chỉ biết đọc chữ giản thể.
Nhưng xem cái bao bì nhác mãn này, nàng cũng biết nó rất là trân quý. Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bộ trang điểm này có xuất xứ từ Hongkong, lúc ở thủ đô tôi đặc biệt mua để tặng cho cô!
- Đặc biệt mua tặng cho tôi? Còn chưa mở hộp trang điểm ra xem, mà những lời này đã làm cho Đường Thu Diệp phải ngất ngây.
Hắn.... hắn đặc biệt mua chiếc hộp trang điểm này để tặng cho mình, phải chăng ở trong lòng của hắn cũng có mình? Bộ dáng ngất ngây của Đường Thu Diệp mười phần đáng yêu, tuyệt không giống như người phụ nữ đã có chồng chút nào.
Mà giống như một tiểu cô nương không rành thế sự, phối hợp cùng dáng người cao lớn đầy đặn, đã hình thành lên một cái loại ý nhị khó diễn tả bằng lời. Lưu Vĩ Hồng trong lòng khẽ thở dài. Kiếp trước, giữa hắn và nàng rõ ràng đúng là không có duyên phận gì!
Đường Thu Diệp cẩn thận mở chiếc hộp trang điểm ra, những đồ dùng làm đẹp ở bên trong khiến cho đầu óc của nàng choáng váng! Không có một món nào, là nàng biết cách sử dụng!
- Tôi.... tôi có biết dùng như thế nào đâu... Đường Thu Diệp có chút thẹn thùng nói. Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, ôn nhu giải thích:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!