Chương 6: (Vô Đề)

Trở xuống nhà cho buổi tối. Cô bước qua phía anh Hai ngồi xuống, cô không muốn ngồi bên anh nữa. Cảm giác gần anh đối với cô bây giờ nặng lắm. Ăn được lưng chừng nửa chén cô hạ đũa xuống

- Ba mẹ con hơi mệt, con xin phép lên phòng trước!!

Ông bà Lại nhíu mày lo lắng

- Con sao vậy?

- Con không sao, chắc say nắng một chút thôi!! Con hơi nhức đầu!

- Được rồi vậy lên phòng nghỉ ngơi đi!!

Cô gật đầu bước thẳng lên phòng. Anh nãy giờ vẫn cúi gằm mặt xuống chén cơm của mình. Ông Lại nhìn anh

- Lát nữa pha một ly sữa nóng mang lên phòng cho tiểu thư!!

- Dạ vâng!!

Ăn xong anh liền cho người làm dọn dẹp rồi pha cho cô ly sữa. Cô không ăn gì thật sự khiến anh rất lo lắng. Đến cửa phòng cô, anh hít một hơi sâu rồi gõ cửa

- Vào đi!!

Anh bước vào đặt ly sữa lên bàn

- Tiểu thư người đã không ăn gì rồi thì cũng nên...

- Đem ra ngoài!!

- Nhưng...

- Ta bảo ngươi đem ra ngoài!!

- Tôi không mang đâu, người uống đi!!

Anh vừa quay lưng bước đi thì một tiếng *xoảng* vang lên. Quay người lại anh nhìn cô với con mắt tức giận

- Tiểu thư!!

Cô không kìm nổi nữa liền nấc lên, nước mắt đua nhau chảy xuống

- Anh nổi giận với em?? Anh có người yêu rồi liền không cưng chiều em nữa??

Anh thở hắt ra

- Tiểu thư đừng trẻ con nữa!!

- Tại sao anh biết em yêu anh mà anh vẫn cố tình sát muối vào tim em?

Đôi chân mày của anh mỗi lúc một nhíu lại

- Có ai bảo tiểu thư quá công chúa không? Tôi biết người thích tôi thì sao? Tôi không thích người! Tôi biết từ nhỏ tiểu thư đã muốn gì được nấy, nhưng bây giờ người đã lớn rồi không phải cái gì người muốn cũng có thể có được!! Đừng sống ích kỉ cho một mình mình nữa!!

Nói rồi anh cúi người dọn dẹp đống đổ vỡ vừa nãy, xong xuôi liền bước ra ngoài mặc cô đang đứng như chết trồng tại một chỗ. Cánh cửa khép lại cô ngã quỵ xuống nền nhà mà nấc lên từng đợt liên hồi.

Anh ở ngoài vẫn nghe thấy, tim cũng quặn lên theo từng tiếng nấc của cô. Ánh mắt rũ xuống, anh biết những lời nói vừa rồi của anh sẽ gây cho cô vết thương lòng lớn nhưng thà như vậy còn hơn để cô cứ mãi lụy vào cái tình cảm này.

Bước về phòng, anh ngã người xuống giường mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà.

Đêm ấy có hai con người không thể ngủ được, tim họ cũng đau đến không tả được. Cái giá của sự trưởng thành là quá đắt. Khi ta nhỏ ta luôn muốn mình có thể nhanh chóng lớn lên nhưng khi lớn rồi mới biết rằng trưởng thành không hề dễ. Nó bắt ta trả giá bằng cả mồ hội, cả nước mắt nhưng rồi ta nhận ra sau những lần đẫm nước ấy chính là nhưng lần ta có thể đứng vững trên chính đôi chân của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!