Gia Minh để cô trong lòng ngực mà vuốt ve tấm lưng dỗ dành cô. Anh nghĩ có lẽ do cô chưa chuẩn bị tâm lí nên có đôi chút sợ sệt. Anh tự cảm thấy mình có lỗi mà dỗ dành cô nhiều hơn
- Ngoan, ngủ đi!! Anh sẽ không làm gì nữa...
- Em xin lỗi...
Trinh Trinh nhỏ tiếng mà nói với anh. Nằm trong lòng anh nhưng cảm giác có chút bất an. Ánh mắt ngước lên nhìn anh mà chua xót
"Gia Minh, liệu anh biết sự thật thì anh có còn yêu em không?"
Tay cô vòng qua eo anh mà siết chặt lại như sợ anh đi mất. Gia Minh ôm lấy cô rồi đặt nụ hôn lên trán
- Không sao, ngủ đi!!
Cô nhắm mắt lại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Nhưng đến giữa đêm cô lại hoảng hốt bật dậy. Hình ảnh cô nằm trên chiếc nệm trắng cùng một người đàn ông khác mà cả hai thân thể đều không lấy một mảnh vải khiến cô sợ sệt. Nhìn qua anh đang say giấc, cô thu nhỏ người ngồi bó gối lại
"Gia Minh, em xin lỗi..."
Sáng hôm sau, cả hai trở về thành phố tiếp tục công việc hằng ngày của mình. Cô bây giờ tâm lí cũng đã ổn định lại, nhõng nhẽo đòi anh hôn đủ kiểu mới rời đi. Gia Minh bật cười với cô gái nhỏ của mình rồi quay xe phóng tới tập đoàn.
Lên tới tập đoàn, anh gọi trợ lí kiếm cho mình bộ vest khác rồi mới bắt đầu công việc. Đăm chiêu một lát anh liền gọi trợ lý
- Chủ tịch cho gọi tôi ạ?
- Cậu biết cô nhi viện Đình Đình chứ?
- Dạ vâng thưa chủ tịch!!
-Cho người xây dựng lại đi, tôi sẽ là nhà tài trợ chính cho công trình!!
- Dạ chủ tịch!!
- Được rồi, ra ngoài đi!!
Trinh Trinh ở tập đoàn liền nhớ tới cậu nhóc hôm qua. Khẽ thở ra cô gọi cho bên bệnh viện quốc tế. Giám đốc bệnh viện vừa thấy tên cô trên màn hình điện thoại đã vội bắt máy
"Tiểu thư Lại cần gì ạ?"
- Ở bệnh viện các ông, ai là người giỏi nhất ở khoa trị liệu thần kinh?
"Dạ là bác sĩ Trương!!"
- Gọi ông ta tới đây cho tôi!!
"Nhưng mà..."
- Hệ thống máy lạnh tháng sau sẽ được lắp khắp các phòng của bệnh viện!!
"Ơ... dạ... dạ... tôi sẽ gọi ông ấy qua ngay!!"
Cúp máy, cô hít sâu rồi thở ra. Ánh mắt thích thú bắt đầu chuyên tâm làm việc.
Đã qua một tháng, cô cũng đã làm việc xong xuôi cùng bác sĩ Trương, ông ấy đã phân tích những triệu chứng thần kinh cũng như các nguyên nhân gây ra liệt ở chân cho cô hiểu. Cô đưa tay lấy điện thoại gọi cho anh. Gia Minh nhận được cuộc gọi của cô liền phẩy tay ra ý cho thư ký ra ngoài rồi bắt máy trêu ghẹo
"Nhớ anh rồi sao??"
- Ừm, không nhớ lắm!! Anh à...
"Hửm??"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!