Chương 41: (Vô Đề)

Anh vẫn đứng ngơ ra đấy. Hai tay khoanh ở trước ngực xem cô người yêu kia làm gì tiếp theo.

Trinh Trinh trách móc đứa nhỏ kia một lúc liền thở hắt ra

- Em có phải là bị chai lì cảm xúc không hả? Nói như vậy mà khuôn mặt em vẫn không có biểu cảm là thế nào??

Cô bước lại nhặt quả bóng bên cạnh bình bông cách đó không xa lên

- Chị thua em rồi, của em!!

Cô dự đứng dậy bước đi thì nhóc kia liền lên tiếng

- Em đang sống trên lòng thương hai của người khác thật sao chị? Em sẽ mãi chẳng thành công sao? Mãi mãi thất bại sao?

Trinh Trinh quay lại nhìn đứa nhỏ với ánh mắt có đôi phần nghiêm khắc

- Phải, em chỉ đang sống trên lòng thương hại và sẽ chẳng bao giờ thành công nếu em không cố gắng!!

Nhóc chớp chớp mắt nhìn cô rồi lên tiếng

- Nhưng em không thể làm gì với đôi chân này cả!!

- Tại sao em biết mình không thể làm gì!! Nếu người ta chỉ cần cố gắng 5 để đạt được mục đích thì em phải cần cố gắng 10 để mà giành lấy!!

Cô chỉ vào trái bóng mà nhóc đang cầm trên tay rồi nói tiếp

-Hà cớ gì mà em không ra ngoài chơi cùng các bạn mà lại đi chơi với trái bóng vô tri vô giác đó? Em nghĩ rằng các bạn sẽ vì em bị tật mà không chơi với em sao? Em trốn tránh các bạn thì em nghĩ các bạn sẽ tự động tìm đến với em? À không, nếu có tìm đến thì đó là thương hại đấy!!

- ...

- Ban nãy em nhờ chị lấy trái bóng đúng không? Tại sao em không cố gắng lăn xe tới chỗ quả bóng? Đó chính là biểu hiện em không có cố gắng và dĩ nhiên đi theo đó là sự thật bại!!

Trinh Trinh quỳ xuống bên cạnh cậu bé, một tay nắm lấy tay cậu, tay còn lại đặt lên má cậu

- Khuyết tật về thể xác không có gì đáng sợ cả, chỉ có khuyết tật về tâm hồn mới đáng sợ!! Chị biết em có tâm hồn rất đẹp, hãy mở lòng ra vui chơi cùng mọi người!! Hãy biết cố gắng để có thể đạt được những thứ mà mình muốn!! Em chắc chắn sẽ thành công!!

- Chị nói thật chứ!!

- Ừm, chắc chắn. Này...!!

Cô móc ra trong túi vài viên kẹo đưa cho cậu nhóc, rồi xoa xoa đầu cậu

- Cố lên!!

Nói rồi cô đứng dậy dự đẩy nhóc ra ngoài thì nhóc liền lên tiếng

- Chị để em tự lăn bánh đi!!

Cậu nhóc bắt đầu biết cô gắng di chuyển trên con xe lăn mà không cần nhờ đến ai cả. Cô đứng sau khẽ cười như mới đạt được thành tụ gì đấy bỗng có một vòng tay ôm cô từ phía sau khiến cô hoảng hốt. Nhìn lại là anh cô liền khẽ cười mà thở ra. Gia Minh nói nhỏ bên tai cô

- Người yêu của anh thật tốt!!

- Anh thấy hết sao?

- Ừm

- Được rồi buông em ra đi, tụi nhỏ thấy bây giờ!!

- Tụi nhỏ không ra đây đâu!! Nào, quay lại đây hôn anh. Hôm nay chưa hôn rồi, nhớ...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!