Anh sau khi giải quyết xong mọi chuyện liền qua Lại Thị rước cô. Trinh Trinh vừa bước vào trong xe đã có một vòng tay chòm qua ôm lấy eo cô. Anh cọ cọ mũi vào hõm cổ cô mà nũng nịu
- Nhớ cô người yêu của tôi quá đi mất!!
Cô nhột người mà rụt người lại
- Em cũng nhớ anh, hôm nay đi đâu đây?
- Đi với anh tới một nơi!!
Nói rồi anh cho xe lăn bánh, cả chặng đường cô cứ nhìn anh rồi nhìn đường. Đã qua một tiếng đồng hồ mà anh vẫn chưa dừng xe, con đường này lại không mấy trơn tru mà ngoằn nghèo. Đường chủ yếu là đất đá chứ không được đổ xi măng. Cô thắc mắc nhìn anh
- Minh à, đi đâu vậy anh?
- Lát em sẽ biết!!
Tới nơi anh dừng xe lại rồi bước qua mở cửa cho cô. Trinh Trinh chớp chớp mắt nhìn về phía trước, cô nhìn qua anh khó hiểu
- Cô nhi viện sao?
- Ừm, nó là nơi anh sống từ nhỏ cho đến khi về nhà em làm quản gia!!
Anh mở cốp xe ra, bên trong chứa rất nhiều quà cho lũ nhỏ ở đây. Trinh Trinh ngớ người một chút liền hiểu ra rồi vui vẻ cùng anh bước vào bên trong. Vừa đi cô vừa hỏi
- Sao trước giờ em không thấy anh dẫn em tới đây?
- Anh đủ khả năng sao? Cô gật gù, cũng phải thôi, lúc trước anh nằm dưới trướng ba mẹ cô. Là một quản gia anh luôn phải chịu sự thiệt thòi và nghe theo lời từ ông bà Lại, việc đi hay không dĩ nhiên anh không có quyền được quyết nhưng bây giờ anh đã khác, anh là đại thiếu gia của Trịnh Gia cũng là chủ tịch của Trịnh Thị, bao người phải kính nể.
Cô đang mông lung liền có một lũ nhỏ chạy ào ra, chúng có vẻ rất thích thú khi có người đến thăm và thậm chí là có quà cho chúng. Anh cúi xuống xoa đầu từng nhóc một rồi hỏi lũ nhóc
- Sư cô đâu rồi các bạn nhỏ?
- Dạ sư cô trong kia!!
Lũ nhóc nhao nhao lên tiếng, chúng thì thầm về những gói quà trên tay anh và cô. Trinh Trinh nhìn anh rồi nhìn về phía cô nhi viện cũ nát kia mà nhíu mày. Một vị sư cô có đôi phần lớn tuổi bước ra
- Chào hai vị, tôi là sư cô của cô nhi viên này!! Xin hỏi hai vị cần gì ạ??
Gia Minh nhìn người phụ nữ trước mặt, khóe mắt dâng lên chút đỏ mà nghẹn ngào
- Là con, sư cô, là Gia Minh đây ạ!!
Vị sư cô bỗng chốc chớp chớp mắt rồi đưa tay dụi nhẹ mắt như muốn nhìn rõ hơn
- Gia Minh sao? Con lớn như vậy rồi sao?
Anh gật gật rồi ôm lấy vị sư cô
- Là con, là con!! Vất vả cho người nhiều rồi!!
- Không vất vả... mà đây là...??
- À, là người yêu của con!!!
Trinh Trinh cúi người chào bà liền được bà đỡ dậy. Sư cô khẽ cười nhìn hai người
- Tụi con ở lại ăn bữa cơm đã hẵng về!!
- Dạ vâng!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!