Trinh Trinh nghe anh nói lại càng khóc lớn hơn trong vòng tay anh. Bất chợt có giọng nói trầm thấp vang lên
- Nó sẽ không mất ai cả, chỉ có cậu bỏ đi thì nó mới không cần ai mà đánh mất tất cả thôi!!
Anh đưa mắt lên nhìn về phía tiếng nói, là ông Lại. Đưa tay đỡ cô đứng dậy rồi cúi gập người chào ông. Ở phía sau ông còn rất nhiều người, cả bà Lại và Vũ Hoàng thập chí là cả những người bên gia đình anh. Gia Minh và Trinh Trinh chớp mắt nhìn họ khó hiểu liền bị Trúc Thanh và Vũ Hoàng kéo về hiện tại
- Là tụi em gọi mọi người tới, anh Hai à... Hai bác đã chấp nhận cho anh chị từ lâu rồi chỉ có anh ngu ngốc trốn biệt tăm, biệt tích thôi...
Anh nhìn Trinh Trinh nhận được cái gật đầu liền ôm chặt lấy cô như sợ cô sẽ biến mất. Nước mắt anh chảy xuống, vòng tay cũng theo đó mà siết chặt hơn. Buông cô ra anh cúi người trước ông bà Lại
- Con cảm ơn hai bác!!
Ông bà Lại ái ngại nhìn anh rồi đỡ lấy cái cúi người từ anh
- Là hai bác có lỗi với con, hai bác xin lỗi... Thật sự bây giờ bác cảm thấy rất hổ thẹn với chính mình... con thứ lỗi cho hai bác, được không?
Trinh Trinh đánh lên ngực anh mà giở giọng điệu thách thức
- Anh ấy không tha thứ, tuyệt đối con không gả...
Anh bật cười nhìn cô
- Con hiểu nỗi lòng của hai bác... con chỉ hi vọng hai bác có thể gả con mèo nhỏ này cho con!!
Mọi người bật cười còn cô thì sấn lại người anh mà ôm chặt lấy, nói nhỏ vào tai anh
-Anh hứa rồi đấy, đừng bỏ em đi nữa... em sợ...
Anh đau lòng gật đầu ôm chặt lấy cô
- Để em chịu nhiều uất ức rồi!!
Cô chạy lại thành cầu nhặt bó bông lúc nãy lên
- Em thích anh, làm bạn trai em nha!!
Anh búng yêu lên mũi cô rồi đưa tay nhận bó bông
- Đồ ngốc, tỏ tình thì nên để con trai làm chứ!!
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm ấm vang lên
- Lại Trinh Trinh, em đồng ý làm bạn gái anh được không?
Cô dưng dưng nước mắt gật đầu, tiếng hô hào vang lên
"Hôn đi, hôn đi, hôn đi"
Anh đưa tay kéo cô lại rồi đáp môi lên môi cô, nụ hôn ngọt ngào khiến cho những người xung quanh hào hứng. Những người đi qua đường cũng nán lại nhìn đôi trẻ. Kết thúc nụ hôn dài, tiếng vỗ tay vang lên. Cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi xấu hổ giúc vào người anh khiến anh bật cười.
[...]
Mọi người trở về nhà, anh và cô nắm tay nhau dạo trên con phố nhỏ. Cô quay qua anh rồi buông tay anh ra, hai tay áp lên hai má của anh với ánh mắt không mấy vui
- Sao lại để sụt ký như vậy? Anh có biết nhìn anh như vậy em xót lắm không?
Anh khẽ cười cúi xuống, đưa mặt xát mặt cô mà nói nhỏ
- Vậy mau mang anh về vỗ béo đi!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!