Vũ Hoàng bước ra khuôn viên bệnh viện rồi ngồi xuống băng ghế đá lạnh lẽo
- Trinh Trinh, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì với em...
Từ nhỏ anh đã cưng chiều cô em gái này đến mức cô chẳng xem anh ra gì. Nhưng anh không quan tâm vẫn một mực yêu thương cô, làm tất cả mọi điều tốt đẹp nhất cho cô.
Hôm nay nhìn thấy đứa em gái mình cưng nựng nằm giữa những viên thuốc an thần khiến tim anh thắt lại, hình ảnh ấy vẫn luôn ám ảnh anh từ lúc đó tới bây giờ. Ngước mặt lên trời anh vuốt mặt hít sâu rồi lấy điện thoại ra gọi cho cái danh bạ mà anh tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ đụng vào nữa
"Alo, anh gọi em?"
- Tới bệnh viện đi, Trinh Trinh nhập viện rồi!!
Gia Minh bên đây bất giác hoang mang sau lời nói của Vũ Hoàng, tim anh như chính thức ngừng đập. Bao ngổn ngang khi nãy lại ập đến khiến cổ họng khô khốc không thể mở lời
- Alo, em còn ở đó không, Gia Minh!!
Gia Minh không trả lời lại chỉ tắt máy rồi chạy thẳng xuống đường mà bắt taxi tới bệnh viện. Cả chặng đường, tay anh nắm chặt điện thoại, ánh mắt sâu hun hút
- Có thể nhanh lên được không bác tài!!
- Tốc độ như vậy là nhanh lắm rồi ạ!!
Tới bệnh viện, anh đưa tiền cho tài xế rồi chạy một mạch vào bên trong. Vũ Hoàng vẫn đang ngồi đó thấy anh thì cản lại
- Đừng vào, bên trong có ba mẹ anh!! Gia Minh mặc kệ lời ngăn cản của anh vẫn muốn chạy vào nhưng Vũ Hoàng nhất quyết cản lại
- Em bị điên sao? Tính gây hỗn loạn ở bệnh viện mới chịu?
- Nhưng Trinh Trinh...
- Đừng lo, con bé qua cơn nguy kịch rồi!!
Gia Minh lúc này mới bật khóc, hàng nước mắt cho sự thất bại của chính mình rơi xuống. Anh ngồi xuống ghế đá, hai tay đan lại mà cúi gằm mặt xuống đất. Vũ Hoàng vỗ lấy vai anh
- Ở lại đây, anh tin Trinh Trinh sẽ cảm nhận được em ở đây!!
- Cô ấy làm sao lại vào đây?
Vũ Hoàng móc trong túi bịch thuốc nhỏ đưa cho anh
- Tự tử!!
Anh đưa tay nhận bịch thuốc mà nắm chắc lại, nước mắt lại đua nhau chảy xuống. Trinh Trinh vốn là tiểu thư quyền quý nhưng cũng không phải một cô công chúa bánh bèo, cô rất mạnh mẽ là đằng khác. Cô yêu cuộc sống nhưng hôm nay lại tìm đến cái chết vì anh. Gia Minh đánh thẳng vào ngực mình
- Là em đáng chết, là em đáng chết!!
Vũ Hoàng giữ tay anh lại
- Không phải lỗi của em, nếu có cũng là do ba mẹ anh mà ra. Đừng tự trách mình nữa!!
Ngồi một lát Vũ Hoàng mới bước vào trong nhìn ông bà Lại
- Để Trinh Trinh cho con, ba mẹ về đi!!
- Không được, em con còn chưa tỉnh lại!
- Con sẽ coi em, ba mẹ về đi!!
Ông bà thở ra rồi cũng nghe lời anh ra về. Gia Minh tiến vào nằm lấy tay Trinh Trinh mắt vẫn nhắm chặt trên giường bệnh. Vũ Hoàng cảm giác bất tiện nên quay trở ra. Lúc này Gia Minh đưa tay vuốt khẽ mái tóc cô lên tiếng nhỏ bên tai cô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!