Tối hôm ấy, anh cùng cô trở về Trịnh Gia. Ông bà Trịnh cùng Trúc Thanh vui vẻ nhìn hai người
- Ta đợi các con cả buổi trời. Nào, vào đây!!
Cô cúi đầu chào liền bị bà Trịnh đỡ dậy
- Ây yô, không cần như vậy!! Mau đứng dậy lại đây ngồi với mẹ!
Cô ngơ ngác nhìn anh rồi thẹn thùng lại ngồi cùng bà
- Hai đứa yêu nhau như vậy, ta thương quá!!
Cô nhìn bà với ánh mắt khó hiểu, Gia Minh chen ngang vào
- Mẹ à, mình đi ăn thôi!!
Bà Trịnh hiểu ý liền gật gù rồi từ từ bước vào trong bếp. Suốt buổi ăn bà gắp rất nhiều thức ăn cho Trinh Trinh, ánh mắt chằm chằm nhìn cô. Có lẽ bà đang xót cho hai người, và Trinh Trinh chắc hẳn chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt khác của ba mẹ mình. Bà sợ tương lai tụi nó không thể chèo chống nổi. Thở ra rồi bà ăn tiếp chén cơm trên tay mình.
Ăn uống xong xuôi cả hai bước ra ngoài cùng ông bà
- Trinh Trinh, con gọi ta bằng tiếng mẹ coi nào!!
- Ơ... dạ....
Cô khẽ đánh ánh mắt qua phía anh, nhận được nụ cười của anh lại càng ngượng nghịu
- Dạ... dạ... mẹ...
- Haha con dâu tôi đáng yêu thế không biết!!
Ông Trịnh chen ngang
- Vậy ta thì sao?
- Dạ?... dạ... ba...
- Hahaha
Anh nhìn cô lắc đầu, đưa tay ngắt má cô
- Ba mẹ đừng chọc cô ấy nữa, đỏ hết cả mặt rồi!!
- Được rồi, không chọc nữa!!
Nói chuyện tầm 15 phút thì anh lên tiếng
- Ba mẹ à, tụi con xin phép về sớm!!
- Hai đứa bận sao? Vây thì về đi. Khi nào rảnh nhớ qua với ba mẹ!!
- Vâng!!
Anh đưa cô xuống gara rồi nhìn qua cô
- Em muốn đi dạo phố không?
- Cũng được!!
Anh phóng xe ra khỏi Trịnh Gia, đến một công viên lớn anh dừng lại tìm chỗ đậu xe rồi tiến vào cùng cô. Tay nắm chặt lấy tay cô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!