Chương 90: Mưu phản [Ly tỷ tỷ...]

Thủ lĩnh cấm quân bị mai phục, cấm quân loạn hết cả lên. Có tướng lĩnh khác gấp rút tập hợp đội ngũ, cuối cùng cũng tạm thời khống chế được cục diện. Chỉ là thủ lĩnh chưa kịp giao phó câu nào đã bị độc chết.

Huyết Tằm sau khi dùng một mũi tên đã thuận lợi thành công thì nhanh chóng thu hồi nỏ, tránh sự chú ý của người khác. Lúc này thuận theo cảnh hỗn loạn đám người chạy loạn xạ, nàng chạy đến đâu liền ném một ống trúc nhỏ đến đó. Ống trúc nhỏ bị đám người hỗn loạn này đá tới đá lui, ngay cả Huyết Tằm cũng không biết vừa rồi mình đá đi đâu.

Huyết Tằm chạy ra ngoài đội hình, xoay người hướng về nóc của tửu lâu thủ thế, sau đó bản thân rúc lên mái hiên của tửu lâu, dán người đứng sát tường. Tiếng tỳ bà trong tay Văn Huyền Ca chợt cao vút lên, dẫn tới đám người cấm quân một lần nữa ngẩng đầu, nhìn thấy trăng sáng trên cao, một nữ tử mặc thanh y đứng giữa không trung lướt qua, chiết phiến trong tay khẽ phất, một ít bột kim sắc phát sáng rắc xuống, như thiên nữ rải hoa có một không hai.

Cấm quân phía dưới đều choáng váng, khóe môi Huyết Tằm cong lên, nàng móc một chiết hỏa tử trong lòng ra, thổi lên sau đó ném vào trong đám người kia. Nàng đạp tường vài cái rồi lắc người bay lên nóc của tửu lâu. Vừa đứng vững trên nóc thì thấy bóng người mặc đồ thanh sắc vụt qua, Ân Phát Liệu một lần nữa đáp xuống, mà đám binh sĩ phía dưới dính bột kim sắc đều đang bốc cháy.

Huyết Tằm nhìn đám người bốc cháy bên dưới, trong ánh mắt đầy hưng phấn tàn bạo:

"Chiêu "Vẩy mực đỏ xanh" này ta chưa từng thấy qua."

Chiết phiến trong tay Ân Phán Liễu mở ra phe phẩy, phong thái tự do dứt khoát: "Đã lâu không có người dám ở trước mặt Chưởng Viện tìm đường chết như vậy." Chiêu thức kia uy lực rất lớn, một khi sử dụng thì thương vong rất lớn. Chưởng Viện trấn giữ thư viện Phi Diệp Tân, các môn phái giang hồ cũng chưa từng được mở mang tầm mắt.

Trong ánh lửa, "Thập diện mai phục" đã được tấu xong. Tiếng tỳ bà của Văn Huyền Ca vẫn chưa dứt, một khúc ai oán thê lương quanh quẩn trên bầu trời đêm của con đường Bình An: Khúc tử vong

-Thu hồn.

Ngọn lửa bên dưới không quá lớn, tốc độ cháy lan không đáng sợ như cháy tự nhiên. Thậm chí ngọn lửa này vốn không lan ra. Chỉ những chỗ dính phải thứ bột kia mới có thể cháy, không dính thì cho dù vật dễ cháy cũng sẽ không bắt lửa. Đám binh sĩ bị cháy nằm khắp mặt đất, tiếng kêu rên từng hồi vang vọng, cũng có người lấy nước giếng đến, hi vọng có thể dập lửa thế nhưng chẳng có tác dụng.

Bỗng có một tiếng nổ tung, đầu một tên sĩ binh bị nổ banh mất. Cảnh tượng càng thêm hỗn loạn, ngay sau đó, người thứ hai, thứ ba, thứ tư... càng ngày càng nhiều ống trúc bắt đầu nổ, lực sát thương kinh người.

Ở bên kia, trên nóc nhà trên đường phố, Chưởng Viện và Giang Phong Mẫn nhìn thảm kịch phía dưới, trên mặt đều hờ hững như nhau. Xương chất thành mồ, máu chảy khắp nơi, giết chóc hơn nữa các nàng đều đã thấy qua, hai nàng từng từ trong núi thây biển máu bước ra, tâm đã sớm tê cứng.

Chờ thêm một nén nhang, đám binh sĩ phía bên dưới hoàn toàn đại loạn. Thảm trạng như vậy đối với cấm quân mà nói quả thật chưa từng thấy qua. Bọn họ là binh sĩ đóng giữ kinh thành, hầu như chưa từng trải qua chiến đấu, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng rửa tội bằng máu và lửa, rất nhiều người bắt đầu nôn mửa.

Chưởng Viện:

"Cũng không tệ lắm."

Giang Phong Mẫn từ nóc nhà nhảy xuống, đáp xuống mặt đất tràn ngập hài cốt. Vung tay hàn băng chân khí tập hợp đủ ngay sau đó lại tung ra một chưởng... ngọn lửa bên dưới được dập tắt hơn một nửa. Bột Ân Phán Liễu rắc không sợ lửa không sợ gió, cực kỳ khó diệt. Cách tốt nhất là làm giảm nhiệt độ, sau khi nhiệt độ xuống thấp nhất thì ngọn lửa dĩ nhiên dễ dập tắt.

Sau khi Ân Phán Liễu vào thư viện Phi Diệp Tân cũng từng dựa vào hàn băng chân khí của Giang Phong Mẫn nghiên cứu rất lâu, mới đưa ra loại bột cải tiến này, khi gặp hàn băng sẽ bị tiêu diệt.

Lửa đã tắt, có gió thổi qua, trên đường tràn ngập mùi của thi thể cháy xém. Tướng lĩnh cấm quản chỉ còn vài người còn sống, lại hoàn toàn không dám ra lệnh. Binh sĩ sống sót sau tai nạn nhìn cảnh tượng trước mắt, không ai dám lên tiếng, thậm chí không ai dám nhúc nhích. Bọn họ ngay cả thở cũng trở nên cẩn trọng, rất sợ phát ra chút âm thanh sẽ kinh động đến mấy vị la sát kia.

Thân ảnh bạch sắc vụt qua, giống như ma quỷ đáp xuống mặt đất cháy đen. Dung nhan lạnh như băng của Chưởng Viện ở dưới ánh trăng càng thêm lạnh lùng, nhưng khó có thể che giấu được sự mỹ lệ khiến người ta lưu luyến dời ánh mắt. Rất nhiều binh sẽ dụi dụi hai mắt, vị này là Hằng Nga trong cung trăng sao?

"Phạm thượng làm loạn là tội gì, các ngươi hiểu rõ. Huynh đệ nối khố của các ngươi đã đi trước một bước, chúng ta không thể bên nặng bên nhẹ đúng không?" Giọng nàng như trăng sáng soi chiếu xuyên qua sự im lặng xung quanh.

Các binh sĩ bắt đầu lui về phía sau, trên mặt mỗi người đều viết hai chữ "Sợ hãi". Trước mặt bất quá chỉ là mấy nữ tử, nhìn có vẻ nhu nhược lại vô cùng xinh đẹp. Dù cho cấm quân bên này tổn thất mấy trăm người nhưng đối với ba vạn binh của cấm quân mà nói, hoàn toàn không thấm vào đâu. Thế nhưng mấy trăm người này chết quá thảm, chỉ cần nghĩ tới mình cũng có thể biến thành như vậy, nỗi sợ hãi trong lòng họ đã chiến thắng mọi thứ.

Chết, có khi không đáng sợ, nhưng nỗi sợ trước khi chết lại khiến người ta khó mà chịu được.

Không khí dường như đọng lại.

"Ta cho các ngươi một con đường sống." Chưởng Viện nói chuyện vẫn luôn ngạo nghễ: "Trước hừng đông phải dọn dẹp đám phản loạn, bắt được chúng thì có thể sống." Nàng ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời: "Khi hừng đông, ngoại trừ những người lập công, còn lại sẽ luận tội mưu phản, giết ngay tại chỗ!" Tiếng của nàng không lớn nhưng tất cả binh sĩ ở đây đều nghe thấy rõ ràng.

Nhóm người đầu tiền đều im lặng, ngay sau đó có người hô to:

"Ta bắt được giáo úy đại nhân! Ta lập công!"

Mọi người giống thoáng chốc bừng tĩnh, đều đi bắt tướng lĩnh, rất nhanh các tướng lĩnh đều bị bắt. Đám đông người chưa lập công nhận được dẫn dắt liền vội vàng tạo thành tiểu đội, đi bắt các tướng lĩnh ở nơi khác trong thành, cũng có người hướng về Cửu Môn kinh thành, chuẩn bị đi bắt binh sĩ thủ vệ nơi đó.

Chưởng Viện ngẩng đầu nhìn về phía ba người ở trên nóc nhà, vẫy tay, ra hiệu có thể rút lui. Nàng xoay người nhìn ngọn đèn sáng rực của hoàng cung ở cuối con đường Bình An.

"Để xem Ly Nhi có bắt được Trình Kiệt hay không."

Trong hoàng cung, Cố Ly và Tần Tê vừa vào cung thì nghe nói Thụy Vương đang uy hiếp Chính Duẫn Đế, giờ hai người đang ở trong ngự thư phòng. Bên ngoài mặc dù có rất nhiều đại nội thị vệ vây bắt nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!