Trình Vân nhìn thấy Cố Ly cho nên đã tỉnh táo hơn một chút, kéo ống tay áo xuống:
"Ngươi chính là Ly tỷ tỷ mà Phụng An hay mở miệng nhắc tới sao, quả nhiên dung mạo xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Từ nhỏ Phụng An đã thích mỹ nhân, gọi mỹ nhân tỷ tỷ không phải một trăm thì cũng tám mươi, không biết ngươi có thể ở bên nàng được bao lâu?"
"Ta không có..." Tần Tê sợ Cố Ly hiểu lầm vội vàng giải thích.
Cố Ly cười vỗ vai nàng, ngẩng đầu nói với Trình Vân:
"Có lẽ Diệu Song quận chúa không phải là một trong những người đó."
Ngay lập tức Trình Vân đỏ mặt, Cố Ly nói nàng không đủ trình độ trở thành mỹ nhân.
"Ngươi đừng đắc ý, tốc độ có mới nới cũ của Phụng An sẽ khiến ngươi hiểu rõ nữ tử quyền quý không nên trêu chọc, nhất là nàng."
"Diệu Song ngươi đừng nên quá đáng!"
Tần Tê cũng không phải người dễ bị ăn hiếp, lúc này nàng từ trong lòng Cố Ly nhào ra, kéo tay áo muốn tiến tới ra tay.
Ái chà! Con thỏ nhỏ nổi nóng muốn cắn người rồi! Cố Ly mở to mắt nhìn, không hề có chút ý định ngăn cản.
"Hôm nay là sinh thần của hoàng hậu, hai đứa xác định ở chỗ này gây chuyện sao?" Phía sau truyền đến giọng của một nữ tử rất êm tai.
Ba người đồng thời quay đầu lại nhìn, một nữ tử dung mạo xinh đẹp mặc cung y màu ngọc bích nhạt đi tới, xa xa có hai cung nữ đứng nhưng không cùng đến chỗ họ.
"Ngọc Thiến biểu tỷ!" Tần Tê gọi.
"Ngọc Thiến đường tỷ!" Trình Vân hành lễ.
Lúc này Cố Ly chỉ muốn rời khỏi nơi này, nàng âm thầm lui ra sau tìm đường lui.
Người này chính là công chúa Trình Yên, con gái của hoàng thượng Ngọc Thiến do Đức phi sinh, năm nay mười sáu tuổi. Nàng nhìn thấy Cố Ly lui ra sau, cười nói:
"Cố Ly sư tỷ, từ biệt hai năm biệt lai vô dạng*."
*Biệt lai vô dạng: từ khi chia tay thì sống tốt hơn.
Tần Tê cùng Trình Vân đồng thời quay đầu lại, Cố Ly thấy vậy cũng biết lui không được tiến cũng không xong, chỉ đành gật đầu nói:
"Trình Yên sư muội, biệt lai vô dạng."
Tần Tê lúc này chợt nói:
"Phải ha, Ngọc Thiến biểu tỷ cũng từng đến Phi Diệp Tân học tập, cho nên hai người đã sớm quen biết?"
Cố Ly gật đầu, Trình Yên lại nói:
"Nào chỉ là quen biết? Sư tỷ là cao đồ của võ đường do Giang sư phụ dạy dỗ, có khi còn thay Giang sư phụ đến dạy võ công cho chúng ta, đáng tiếc ta tư chất bình thường, cuối cùng không thể trở thành đệ tử nhập thất của các vị sư phụ." Nói đến đây, ánh mắt của Trình Yên trầm xuống.
Không biết vì sao Tần Tê nghe xong những lời này trong lòng có một tư vị không nói nên lời. Quá khứ của Ly tỷ tỷ nàng không có tham dự nhưng ngược lại Ngọc Thiến biểu tỷ thì có.
"Đều là chuyện đã qua. Giờ đây sư muội đã trở về thân phận công chúa, Cố Ly tham kiến Ngọc Thiến công chúa." Cố Ly một lần nữa hành lễ, cũng là quân thần chi lễ.
Một Cố Ly hiểu lễ nghĩa không làm cho Trình Yên cảm thấy vui vẻ, nàng thở dài:
"Sư tỷ vẫn từ chối người khác từ ngoài ngàn dặm. Rốt cuộc là Phụng An có phúc phận." Ánh mắt của nàng hiện lên niềm ao ước. Nàng quay qua nói với Trình Vân: "Diệu Song, Cố Ly là sư tỷ của ta, ở Minh Tịch quốc ta không hi vọng có bất kỳ ai làm tổn hại đến nàng! Ngươi nghe cho rõ."
Diệu Song cúi đầu dạ một tiếng. Tần Tê nghe thấy lời này liền cảm thấy không thoải mái, nàng nhịn không được quay đầu quan sát phản ứng của Cố Ly. Cố Ly có chút lúng túng, từ khi ở Phi Diệp Tân, Trình Yên đã thể hiện tình cảm khác thường với nàng, nhưng nàng một lòng hướng về võ học, tâm không tạp niệm. Một mảnh tình si của Trình Yên đã được định trước sẽ không có hồi đáp.
Sau này có một lần Trình Yên mượn rượu giả điên, đại náo một trận trong viện của Cố Ly. Trái lại chưởng viện lấy danh nghĩa Quy định của viện đưa Trình Yên về chỗ của mình để Trình Yên tỉnh táo lại, về sau không để Trình Yên tiếp tục tiếp cận Cố Ly. Trình Yên nản lòng thoái chí, đúng lúc đến kỳ hạn năm năm, nàng phải rời khỏi Phi Diệp Tân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!