Bóng đêm càng làm cho tất cả trở nên rung động lòng người. Cố Ly có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập, cảm nhận đôi môi mềm của Tần Tê, cả mùi hương của thiếu nữ. Cố Ly cảm nhận được hành vụng về của nàngm trong lòng ngoại trừ thở dài thì vẫn chỉ là thở dài. Vẫn là câu nói kia, Tần Tê còn quá nhỏ, nhỏ đến mức chưa thể chuẩn bị gánh vác tương lai đồng thời có thêm can đảm.
Cố Ly tự hỏi đây là thích của Tần Tê có vượt qua được giới hạn, Nàng không muốn sau này Tần Tê sẽ hối hận, nàng âm thầm siết chặt bàn tay phía sau lưng, muốn mượn cảm giác đau đớn để cho bản thân duy trì tỉnh táo.
Tần Tê nhẹ nhàng bị đẩy ra, nàng không nhìn thấy được biểu cảm của Cố Ly, chỉ là nghe thấy được tiếng thở dài thường thườn thượt: "Ly tỷ tỷ chán ghét Tê Tê sao?" Tần Tê ngân ngấn nước mắt, ta đã chủ động rồi tại sao Ly tỷ tỷ vẫn không đáp lại?
"Tê Tê, muội còn quá nhỏ." Cố Ly giải thích.
"Muội không còn nhỏ nữa!" Con thỏ nhỏ hét lên: "Muội sắp tới tuổi cập kê rồi. Có phải muội vẫn làm chưa tốt, nhưng muội đang cố gắng! Ly tỷ tỷ không nhìn thấy sao?" Tần Tê không biết làm thế nào để thể hiện tình cảm của mình với Cố Ly.
Cố Ly xé vài miếng vải từ chiếc váy ra, quấn lên tay của mình. Nàng dùng bàn tay chồng chất vết thương vuốt ve trán Tần Tê: "Tê Tê, ta... ta không đáng để muội làm như vậy." Cố Ly lúng túng, lúc nhảy từ vách núi xuống nàng cũng chưa từng nhăn mày nhíu mặt, nhưng đối mặt với lời chất vấn của Tần Tê, nàng thật sự chẳng biết trả lời thế nào. Nàng không dám hứa hẹn, không đành lòng cự tuyệt.
"Tại sao tỷ lại nói vậy?" Có lẽ bóng đêm đã tiếp thêm can đảm cho Tần Tê, có lẽ bởi vì đang ở đường cùng cho nên nàng không muốn chờ đợi nữa. Hôm nay Tần Tê đem những lời chôn dưới đấy lòng bao lâu nay nói ra hết: "Ly tỷ tỷ cũng yêu Tê Tê, phải không? Nếu không sao tỷ lại nhảy xuống?" Tần Tê giơ tay bưng mặt Cố Ly, nếu không nhìn thấy vậy nàng sờ, nàng muốn cảm nhận được những biến hóa trên gương mặt của Cố Ly.
"Tê Tê..." Cố Ly định nói nguyên do.
"Rõ ràng Ly tỷ tỷ đối xử tốt với Tê Tê, tại sao trước giờ không nói ra? Tỷ nhiều lần vì Tê Tê mà bị thương, Tê Tê đều nhìn thấy hết." Nàng áp gò má của mình lên gò má của Cố Ly: "Ly tỷ tỷ, Tê Tê không tốt hay không đáng để tỷ yêu?"
Cố Ly cảm nhận được nước mắt trên mặt Tần Tê, nghĩ cũng biết lúc này con thỏ nhỏ đã khóc rồi. Người mình thích ở trong lòng mình từng tiếng từng tiếng gặn hỏi, chỉ có người có tâm địa sắt đá mới không cảm nhận được. Cố Ly lãnh tình nhưng dù sao cũng không phải người vô tình.
Rốt cuộc thì bàn tay quấn đầy vải vẫn ơm lấy người trong lòng: "Tê Tê ngốc, ta sợ ta không tốt sẽ phụ tình muội. Cũng sợ thời gian như nước chảy, tương lai sẽ có một ngày em hối hận về những chuyện hôm nay. Tê Tê, ta luôn mong muội có nhiều thời gian chọn lựa hơn hoặc muội sẽ gặp được người tốt hơn.
Cái đầu nhỏ ở trong lòng nàng phe phẩy: "Không, không có ai tốt hơn. Nếu như ta bỏ lỡ Ly tỷ tỷ thì không bao giờ... động tâm nữa." Trong bóng tối, Tần Tê ngẩng đầu, "Ly tỷ tỷ, thích Tần Tê nha?" Tần Tê kéo tay Cố Ly, đặt vào bên trong vạt áo của mình.
"Tê Tê!" Cố Ly vội vàng rút tay về, "Muội... muội không cần phải làm vậy." Trời ơi, con thỏ nhỏ muốn làm gì đây? Lão ma ma của nàng đều dạy nàng những đều này?
"Nhưng... muội muốn đem điều tốt nhất cho Ly tỷ tỷ! Mẫu thân nói: Yêu một người thì sẽ dâng hiến điều tốt đẹp cho người đó. Ly tỷ tỷ, tỷ nói Tê Tê có phải là điều tốt đẹp nhất không?" Tần Tê dựa vào lòng Cố Ly hỏi.
"Muội tất nhiên là tốt nhất, chỉ là..." Cố Ly cố gắng tìm cớ: "Tay của ta còn bị thương, thật sự... không thích hợp... làm những chuyện này." Cố Ly gấp đến độ muốn cắn cả lưỡi. Bản thân vốn dĩ hành động như Liễu Hạ Huệ... nhưng... híc... nói không nên lời?
Tần Tê nhớ đến tay của Cố Ly bị thương, lập tức nói:
"Là muội quá sơ ý. Ly tỷ tỷ, bây giờ chúng ta không thấy gì hết, chờ trời sáng tỷ để muội xem kỹ vết thương của tỷ nha."
Cố Ly gật đầu. sau đó ý thức được Tần Tê không nhìn thấy nên vội vàng nói:
"Ừ, muội nghỉ ngơi trước đi."
"Vậy còn tỷ?" Tần Tê lo lắng.
"Ta cần khôi phục nội lực." Ở nơi này, Cố Ly không dám nghỉ ngơi, nàng sợ chỉ một sơ suất thì không có cách nào dẫn theo Tần Tê rời khỏi.
"Dạ." Cố Ly nói đến luyện công thì Tần Tê liền không nói gì thêm. Nàng nhích người qua bên cạnh, dựa vào vách đá nghỉ ngơi.
Cố Ly âm thầm thở phào. Đêm nay đã thổ lộ, hi vọng ngày mai nhìn nhau sẽ không xấu hổ.
Chẳng biết qua bao lâu, khi Tần Tê cảm nhận một luồng hàn khí nàng mới tỉnh lại.
Sắc trời đã sáng hơn, có thể miễn cưỡng nhìn thấy cảnh trước mắt. Tần Tê nhìn thấy Cố Ly ngồi khoanh chân bên cạnh, trên trán rịn mồ hôi. Nàng không dám tùy tiện quấy rầy Cố Ly, chỉ biết lo lắng quan sát.
Qua hồi lâu, sắc trời bên ngoài càng sáng hơn. Cuối cùng Cố Ly cũng từ từ mở mắt, môi không huyết sắc, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
"Ly tỷ tỷ, tỷ sao rồi?" Tần Tê nhích tới, đưa tay ôm lấy cơ thể lạnh như băng của Cố Ly. Nàng bị ảnh hưởng của Viêm Độc trong người cho nên cơ thể sẽ giống như lò lửa, nàng không sợ lạnh.
Vốn dĩ Cố Ly cũng bởi vì luyện hàn băng chân khí nên nhiệt độ cơ thể thấp hơn người bình thường. Sơn động này quanh năm không thấy ánh mặt trời, hàn khí rất nặng. Mới qua một đêm, Cố Ly đã cảm thấy đầu óc choáng váng, có lẽ đã nhiễm phong hàn. Lúc này được một tiểu hỏa lô* sưởi ấm, dễ chịu không ít.
*Lò lửa
"Trời đã sáng..." Cố Ly cười cười: "Muội có đói không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!