Thẩm Phong không hề động đậy, ánh mắt dán chặt vào Ân Tư Thu, vẻ mặt như đang trầm tư điều gì đó.
Ân Tư Thu tưởng rằng cậu đã ngầm đồng ý, một tay chống vào thân cây, tay còn lại luồn vào túi quần mò mẫm.
Kết quả, chẳng tìm được gì.
Vừa rồi khi rời chỗ ngồi, có lẽ vì quá vội vã nên cô quên mang theo kẹo.
Ân Tư Thu cười ngượng ngùng, hơi lúng túng.
Nghĩ ngợi một lát, cô lại nhẹ nhàng nói: "Về lớp rồi tớ đưa cho cậu."
"…"
Ánh mắt họ giao nhau.
Thẩm Phong như đang đợi cô hỏi câu hỏi ấy: "Rõ ràng cậu không phải người câm, tại sao từ trước đến giờ cậu lại không nói gì?"
Thế nhưng, câu hỏi ấy mãi vẫn không được thốt ra.
Cô không hề hỏi gì.
Có lẽ… Ân Tư Thu đã hiểu được điều gì đó?
Hàng mày Thẩm Phong dần nhíu chặt lại, hiếm khi cậu tỏ ra chút bối rối.
Chỉ trong chớp mắt, tiếng chuông vào lớp vang lên từ khắp mọi nơi, âm thanh như len lỏi qua từng ngóc ngách của ngôi trường, vang vọng đến cả trong rừng cây, cắt ngang cuộc giằng co kỳ lạ giữa hai người họ.
Ân Tư Thu theo phản xạ quay đầu lại, nhìn về phía tòa nhà dạy học.
Cô không giống như Thẩm Phong có thành tích ưu tú, được đãi ngộ đặc biệt như là hạt giống của Thanh Hoa Bắc Đại, hay thậm chí là thí sinh đứng đầu của kỳ thi đại học.
Cô có thể cá tính một chút, nhưng không phải việc gì cũng vô hại.
Học sinh bình thường như cô mà cúp học, chắc chắn sẽ bị xử lý nghiêm khắc.
May mắn là hôm nay cô bị thương, có thể coi là một trường hợp đặc biệt, về muộn một chút cũng có thể lấy cớ rằng đi lại khó khăn, hoặc mắt cá chân còn đau, cần phải đến phòng y tế chườm đá. Tìm đại một lý do nào đó, chắc sẽ không khiến thầy cô nghi ngờ.
Nghĩ tới đây, Ân Tư Thu xoay người lại.
Ánh mắt của cô lại lần nữa nhìn về phía Thẩm Phong.
Nhưng lúc này, Thẩm Phong đã đứng dậy, đưa tay nhẹ nhàng phủi quần áo, làm bay đi những vết bụi đất và vài chiếc lá khô.
Cậu lại trở về dáng vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày.
Dáng đứng thẳng tắp, dung mạo tuyệt trần.
Luôn luôn như thế, không thể với tới.
Ân Tư Thu ngẩn người, giọng nói có chút do dự: "Cậu… định về lớp à?"
Thẩm Phong khẽ gật đầu, đôi môi mím lại.
Bất ngờ thay, cậu lại một lần nữa đưa tay ra, giơ đến trước mặt Ân Tư Thu.
"…"
Chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Ân Tư Thu lại tiếp xúc "thân mật" với Thẩm Phong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!