Chương 30: Hoàn chính văn

Không biết từ lúc nào, nhiệt độ ở Hải Thành đã giảm xuống còn một con số.

Theo cách nhận biết ở vùng này, đây được xem là chính thức bước vào mùa đông.

Mùa thu lặng lẽ rời đi.

Nhưng Ân Tư Thu lại mãi mãi ở lại trong mùa thu của tuổi 18.

Dù Thẩm Phong có hát một vạn lần bài hát của Châu Kiệt Luân, hay nói một vạn lần rằng cậu yêu cô, thì cô cũng không bao giờ mở mắt và cười nữa.

Ba mẹ Ân Tư Thu người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau đớn đến tận cùng nhưng vẫn phải gắng gượng tinh thần lo liệu hậu sự cho con gái.

Thẩm Phong bỏ học suốt một tuần, nhốt mình trong nhà.

Mãi đến ngày tang lễ, cậu mới lặng lẽ xuất hiện.

Cậu không đủ can đảm để nhìn cô lần cuối… cô gái nhỏ của cậu đã mãi mãi rời xa, không bao giờ trở lại.

Cũng giống như ba mẹ cậu.

Không bao giờ trở lại.

Tất cả mọi thứ, giống như một giấc mơ.

Ai có mặt hôm đó cũng khóc, chỉ có Thẩm Phong như thể đã mất đi khả năng khóc, khuôn mặt không biểu cảm, không rơi một giọt nước mắt.

Tang lễ kết thúc.

Cậu lặng lẽ ra về mà không nói lời nào.

Thời gian trôi qua, đã đến sau Tết Nguyên Đán.

Ba của Ân Tư Thu gọi điện cho Thẩm Phong.

"Thẩm Phong à, hai bác sắp chuyển nhà, đang dọn dẹp đồ của Thu Thu… Con bé có một cái hộp, cháu có muốn đến xem không? Nếu cháu muốn, có thể lấy… Haizz."

Nhận được điện thoại, Thẩm Phong lập tức đến nhà Ân Tư Thu.

Vẫn là khu chung cư cũ kỹ đó.

Vẫn là tòa nhà ấy.

Căn hộ của nhà họ Ân ở vùng ngoại ô, đầu tháng Mười Một đã bán đi với giá rẻ.

Nhưng cuối cùng, dù còn lại chút tiền chưa kịp tiêu thì người đã không còn nữa.

Ba mẹ Ân không còn cách nào khác, không tiếp tục sống trong căn nhà trọ mà con gái từng ở, họ định chuyển đi nơi khác.

Thẩm Phong đứng dưới tòa nhà.

Cậu nhìn lên ô cửa sổ quen thuộc, bước chân dừng lại rất lâu.

Rồi từ từ, cậu bước lên cầu thang.

"Cộc cộc…"

Mẹ Ân không có nhà, là ba Ân ra mở cửa.

"Đến rồi à. Đồ trong phòng, cháu vào xem đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!