Chương 3: (Vô Đề)

Nhưng dường như những sự trùng hợp lãng mạn chỉ có một lần.

Những tuần sau đó, trong các buổi tự học sáng, Ân Tư Thu không còn được Thẩm Phong sửa những bài viết tay nữa.

Và cô cũng chẳng thấy lại tờ giấy chép đầy điểm tuyệt đối của Thẩm Phong.

Tất cả những thứ như duyên phận hay định mệnh, cuối cùng chỉ là một chiếc lá phong vàng tình cờ rơi vào dòng sông phẳng lặng, làm dấy lên vài gợn sóng rồi biến mất, chẳng để lại dấu vết.

Có lẽ sự lãng mạn vốn dĩ chỉ sinh ra từ những niềm mơ mộng và tưởng tượng.

Nó chưa bao giờ cần đến lý lẽ gì.

Chớp mắt, đã đến đầu tháng mười một.

Hải Thành bước vào mùa thu sâu.

Ân Tư Thu sợ lạnh, bên ngoài đồng phục lúc nào cũng khoác thêm áo, quấn mình kín mít.

Cô vốn dĩ mảnh mai, nhưng ở Hải Thành vài năm, có lẽ vì đang trong giai đoạn dậy thì nên cũng có chút da thịt hơn trước, nhưng chỉ sau vài tháng lên lớp 12, cô lại nhanh chóng gầy đi.

Thêm nữa, cô cũng khá cao, từ xa nhìn lại, trông cô mang một dáng vẻ mảnh mai yếu ớt, dù có mặc áo dày cỡ nào cũng không che được.

Điều này khiến Đinh Tình thực sự hâm mộ từ tận trong lòng.

"Thu Thu, cậu gầy quá rồi đó!"

Gió thu se lạnh thổi qua sân trường, mang theo hơi lạnh mùa đông sớm.

Hai cô gái mỗi người cầm một ly trà sữa, kề vai nhau chậm rãi đi về phía tòa nhà dạy học.

Đinh Tình móc quai túi trà sữa vào ngón út, rảnh hai tay, kéo tay áo Ân Tư Thu lên một chút rồi nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô.

Cô ấy không khỏi thở dài: "Cậu mà gầy thêm nữa thì chưa kịp thi đại học đã đổ bệnh rồi. Cậu nhìn đi, tớ chỉ cần bấm vào cổ tay cậu thôi mà có cảm giác nó sắp gãy đến nơi ấy. Đừng gầy thêm nữa, để mấy đứa uống nước thôi cũng mập như tớ còn có đường sống với chứ!"

Ân Tư Thu cười nhẹ nhìn cô ấy, khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ.

"Nhưng tớ cũng không biết làm sao nữa."

Mùa đông ở Hải Thành lạnh ẩm, lẽ ra là thời điểm ăn uống ngon miệng nhất, nhưng áp lực lớp 12 quá lớn khiến cô dù có món ngon trước mặt cũng không thể động đũa, thậm chí chỉ cảm thấy vô vị.

Ân Tư Thu lớn lên ở trấn nhỏ, từ khi ghi nhớ được mọi chuyện, cô đã sống với bà nội.

Bà nội đã già, tay chân run rẩy nhưng vẫn chăm lo cho cô cháu gái từng bữa ăn.

Cô không thể nói mình là đứa bé hiểu chuyện từ sớm, nhưng cô biết thương bà, không bao giờ đòi hỏi hay kén chọn món ăn, có gì ăn đó, đơn giản và tiện lợi, cũng tránh được lãng phí.

Vì thế, Ân Tư Thu đã hình thành thói quen tốt từ nhỏ, chưa từng kén ăn.

Nhưng không ăn được thì chính là không ăn được, mất khẩu vị thật sự là không có cách nào.

Dường như ăn thêm một thìa cơm nữa cũng khiến cô muốn ói ra ngay lập tức.

Ân Tư Thu đành phải tự an ủi bản thân, có lẽ là do áp lực quá lớn, chắc sau khi thi xong sẽ ổn thôi.

Vả lại, gầy thì đẹp mà.

Cô ngồi ngay trước tầm mắt của Thẩm Phong, chỉ cần cậu nhìn về phía trước một chút, từ góc độ này là có thể thấy cô ngay.

Từ phía sau nhìn lại, một cái cổ thon dài, dáng người mảnh mai sẽ đẹp hơn rất nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!