Đêm ấy chắc chắn là một đêm khó ngủ đối với gia đình Ân Tư Thu. Sự vô định khiến con người sợ hãi, giống như đang chờ đợi phán quyết, vô cùng khó chịu.
Sáng hôm sau, cả ba và mẹ Ân đều xin nghỉ làm một ngày để cùng Ân Tư Thu đến bệnh viện. Lúc này đã là cuối tháng tám, không còn là giữa mùa hè nhưng ban ngày vẫn còn rất dài. Ở Hải Thành, mặt trời mọc trước cả 6 giờ rưỡi.
Trời vừa hửng sáng, tiếng động đã vang lên từ phòng khách khiến Ân Tư Thu giật mình tỉnh giấc. Cô mở mắt ra ngay, ngồi dậy lắng nghe. Quả nhiên, ba mẹ cô cũng đã dậy từ sớm, bên ngoài là tiếng bước chân khe khẽ và vài lời thì thầm không rõ nội dung.
Ân Tư Thu thở dài một hơi rồi nằm xuống trở lại.
Vẫn chưa rõ tình hình cụ thể như thế nào, nếu cô tỏ ra lo lắng và dậy sớm một cách bất thường cũng chỉ khiến ba mẹ thêm lo lắng, không cần thiết.
Cô trằn trọc mãi cho đến gần 7 giờ mới quyết định thức dậy, thay quần áo rồi ra ngoài đánh răng, ăn sáng.
Bảy giờ hai mươi, cả gia đình lên xe đến bệnh viện Nhân Tế. Bệnh viện mở cửa lúc 8 giờ, nhưng chưa đến giờ mà tòa đăng ký đã chật kín người.
Ở đây, trên khuôn mặt ai cũng mang nặng nỗi đau cuộc đời.
Ân Tư Thu chớp mắt, cúi đầu, không muốn nhìn thêm nữa. Cô hỏi thăm ở quầy thông tin, ba Ân đi lấy kết quả xét nghiệm theo hướng dẫn, còn Ân Tư Thu và mẹ ngồi ở sảnh chờ.
Chỉ mười mấy phút sau, ba Ân quay lại. Có lẽ là do tâm lý, Ân Tư Thu cảm thấy bước chân ông nặng nề hơn, như thể khó khăn để bước từng bước về phía họ, cô vô thức siết chặt tay lại.
Chỉ trong chớp mắt, người đàn ông trung niên đã đứng trước mặt hai mẹ con, sắc mặt ông tái xanh. Ông nói: "Họ nói đã chuyển hồ sơ bệnh án của Thu Thu sang khoa ung bướu, bảo chúng ta phải đăng ký lại và tìm một bác sĩ ở đó…"
Mặt mẹ Ân lập tức biến sắc: "Khoa… ung bướu?!"
Đây rồi. Điềm gở mà cô lo sợ đã trở thành hiện thực.
Ân Tư Thu cắn chặt môi, khuôn mặt dần trở nên trắng bệch, không còn chút huyết sắc. Mọi người đều biết rằng ngoài chuyên khoa tiêu hóa nổi tiếng, khoa ung bướu của bệnh viện Nhân Tế cũng đứng đầu trong nước.
Ba Ân tức tối vò đầu: "Cứ sang hỏi bác sĩ trước đã, chúng ta không thể tự suy đoán được gì… Để ba đi đăng ký lại."
Khoa ung bướu không nằm trong tòa nhà chính. Cả ba người tìm bảng chỉ dẫn của bệnh viện, đi qua cửa sau tòa nhà khám bệnh rồi nhanh chóng bước sang tòa nhà khác. Họ xếp hàng, rồi lên thang máy.
"Đinh…"
Thang máy dừng lại. Lúc này, chỉ cần một chút tiếng động cũng đủ làm tim mọi người thắt lại. Từ khi bắt đầu, mẹ Ân luôn nắm chặt tay Ân Tư Thu, nhưng khi thang máy dừng lại, bà đột nhiên siết chặt hơn, như thể muốn bóp nát cánh tay cô.
Ân Tư Thu cắn môi, khẽ thở dài: "Mẹ, mẹ bóp đau con."
Nghe vậy, mẹ Ân như bừng tỉnh, vội vàng buông tay ra như chạm phải điện.
"Xin lỗi, xin lỗi, Thu Thu, mẹ không cố ý…"
Ân Tư Thu hiểu cảm giác của mẹ, chủ động khoác tay bà. Cô cố gượng cười, nhẹ giọng: "Mẹ, mẹ đừng lo. Mình còn chưa biết tình hình ra sao mà. Đừng tự làm mình sợ."
…
Có lẽ vì đã gặp quá nhiều loại bệnh nhân, nên dù cả ba người họ trông không ổn, bác sĩ vẫn không nói vòng vo.
"Dựa vào phim chụp, có khối u trong xương. Hiện tại chưa xác định được là lành tính hay ác tính, mọi người cần làm thủ tục nhập viện, kiểm tra chuyên sâu và sinh thiết. Giường bệnh hiện đang đầy, nhưng tình trạng của cô bé khá nghiêm trọng, cần kiểm tra gấp, tạm thời sẽ cho ở giường phụ, khi có người xuất viện sẽ chuyển sang giường chính."
"Khối u?!"
Mẹ Ân thất thanh kêu lên, có chút không tin nổi. Nhưng trước ánh mắt thờ ơ của bác sĩ trung niên, bà cố gắng giữ bình tĩnh.
Bà dựa vào bàn, giọng nói như cầu xin: "Sao lại thế được… Chẳng phải khối u và ung thư thường chỉ xảy ra với người già thôi sao… Bác sĩ xem lại giúp được không… có khi nào kết quả sai không?"
Bị nghi ngờ về chuyên môn nhưng bác sĩ không giận, vẫn bình tĩnh đáp: "Vì thế tôi mới nói cần phải kiểm tra lại. Nếu là u lành, phẫu thuật có tỷ lệ chữa khỏi rất cao. Tuy nhiên, tỷ lệ ung thư ở thanh thiếu niên và người cao tuổi hiện nay gần như ngang nhau."
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!