"Yêu em mỗi khoảnh khắc, như chuyến tàu điện lao vút qua." — Lão Lang: "Thoát hiểm từ miệng hổ".Hai người ở lại trấn Bạch Thuật một tuần.
Trước khi trở về Hải Thành, Ân Tư Thu đột nhiên nảy ra ý định muốn ghé thăm trường cũ.
Trấn nhỏ thiếu thốn về nguồn lực giáo dục, không có ngôi trường nào nổi tiếng. Thông thường, trẻ em ở các ngôi làng lân cận sẽ học tại cùng một trường từ tiểu học đến hết cấp hai, tên trường cũng đơn giản, tên là Trường Bạch Thuật.
Sau kỳ thi cuối cấp hai, học sinh sẽ được phân loại theo điểm số. Những ai đủ điểm đậu vào trường cấp ba trong thành phố sẽ lên đó học, còn những người còn lại chủ yếu vào các trường trung cấp hoặc học nghề, rồi mỗi người một ngả.
Ân Tư Thu nhẹ nhàng giới thiệu với Thẩm Phong: "Nhưng giờ thời gian trôi qua lâu rồi, cũng không biết bạn bè cũ đã đi đâu. Bạch Thuật khác với Hải Thành, khi đang đi học, có thể người ta theo bố mẹ đi nơi khác, hoặc sau khi tốt nghiệp thì đi thành phố khác làm việc, mấy năm không quay về. Mất liên lạc rồi thì rất khó gặp lại."
Thẩm Phong gật đầu, cậu đưa tay kéo cô gái nhỏ lại gần mình hơn.
"Lại gần một chút, đừng để bị ướt."
Thời tiết không thuận lợi.
Mấy ngày trước trời còn nắng nóng mùa hè, nhưng đến cuối chuyến đi, thời tiết đột ngột thay đổi. Từ đêm qua đến giờ bên ngoài bắt đầu mưa lất phất mãi chưa ngừng.
Lúc này, bầu trời u ám, không khí ẩm ướt, tạo cảm giác nặng nề.
Ân Tư Thu chỉ mang theo một chiếc ô nhỏ dùng để che nắng, nên cần phải mua thêm một chiếc ô cho Thẩm Phong.
Chiếc ô che nắng không đủ lớn, không che được cả hai người, hai người phải đứng sát nhau để không bị ướt mưa và tránh cảm lạnh. Từ xa nhìn lại, chàng trai cao ráo và cô gái nhỏ nhắn, trông rất tình tứ, gợi nhớ về những khoảnh khắc thời học sinh.
Siêu thị cũng không xa lắm, chỉ cần băng qua một con đường nữa là tới.
Thẩm Phong nhanh chóng chạy vào siêu thị mua một chiếc ô lớn, đủ để che kín cả hai người.
Cậu thu chiếc ô che nắng lại, bỏ vào túi nilon rồi nhét vào balo.
"Để tớ cầm ô."
Trong tay Ân Tư Thu vẫn đang cầm chiếc máy ảnh polaroid, không tiện cầm ô lắm.
Cô cười, chỉ tay về một hướng và nói: "Trường ở ngay kia."
Thẩm Phong ngẩng đầu, nhìn theo hướng cô chỉ.
Trước mắt cậu là cánh cổng sắt cao lớn của trường học, bên cạnh là bảng tên bằng kim loại ghi "Trường trung học Bạch Thuật". Dù bị che mờ bởi mưa, bảng tên vẫn sáng bóng.
"Đây là cổng trung học, còn cổng tiểu học ở đầu bên kia. Thực ra hai tòa nhà nằm cạnh nhau, giống như trường trung học Thực nghiệm Hải Thành, nhưng nhỏ hơn nhiều… không thể so sánh được."
"Khi học tiểu học, đôi lúc tan học, tớ và bạn bè thường cố tình đi vòng sang cổng này để xem các anh chị cấp hai tan học. Bọn tớ hâm mộ bọn họ lắm, vì họ có nhiều tiền tiêu vặt hơn, đồng phục cũng đẹp hơn. Khi đó, ở đây còn có một tiệm tạp hóa nhỏ. Các anh chị lớp lớn thường ghé mua đồ ăn vặt, nước uống, như là khoai tây chiên hay gì đó. Đắt hơn những món bọn tớ ăn giá chỉ năm xu một gói, nhìn thấy thật là cao cấp."
"Tớ từng viết trong bài tập làm văn rằng nghề mơ ước của mình là mở một tiệm tạp hóa, có thật nhiều kẹo và đồ ăn vặt. Ban ngày tự ăn, đến giờ tan học thì bán cho các bạn học sinh…"
Nói đến đây, Ân Tư Thu tự bật cười.
Bên ngoài, mưa rơi nghiêng nghiêng như một tấm màn trong suốt, chia cắt thế giới thành những vệt sáng tối chập chờn, gột rửa cái nóng của mùa hè.
Dưới chiếc ô lớn, Thẩm Phong cúi đầu, thong thả lắng nghe cô nói.
Trong đôi mắt cậu thoáng hiện lên một tia sáng dịu dàng, không còn vẻ lạnh lùng thường ngày.
Có lẽ, đó là những tình cảm ấm áp mà chàng trai chẳng thể nào diễn tả hết bằng lời.
…
Lúc này đang là kỳ nghỉ hè, không có ai lên lớp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!