"Chúng ta khi còn trẻ không biết rằng, có những giai điệu, một khi cất lên thì chỉ có thể là sự chia ly."— "Ngang qua thế giới của em" – Trương Gia Giai.Ngày cuối cùng của tháng Bảy, đợt nắng nóng lại một lần nữa tấn công Hải Thành.
Trên con đường nhựa, hơi nóng như đang bốc lên từ các kẽ nứt, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt và tuyệt vọng, nhưng dường như Ân Tư Thu không bị ảnh hưởng, tâm trạng của cô rất tốt.
Mẹ Ân đang nấu ăn trong bếp, thấy cô đi ra đi vào mấy lần liền, bà tắt máy hút mùi và gọi lớn ra ngoài: "Ân Tư Thu!"
Ân Tư Thu dừng lại, ngơ ngác quay đầu.
"Sao vậy mẹ?"
Mẹ Ân nói: "Con định chuyển nhà à? Nhà bà nội ở quê vẫn chưa bán mà, không phải con ở đó sao? Mọi thứ đều có sẵn, chỉ cần mang theo vài bộ quần áo là đủ rồi! Đừng bới đồ nữa, rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi."
Ân Tư Thu lúng túng, "Dạ" một tiếng.
Cô nghĩ một lúc, vẫn lấy mấy món ăn vặt ở trong tủ nhét vào túi. Mặc dù ở trấn Bạch Thuật cái gì cũng có, nhưng… ít nhất trên đường cô có thể ăn chút gì đó.
Ân Tư Thu cảm thấy phấn khởi giống như hồi nhỏ khi chuẩn bị hành lý trước mỗi chuyến dã ngoại. Nhưng lần này, có Thẩm Phong đi cùng khiến mọi việc dường như thú vị hơn hẳn, khó mà kìm nén được sự vui vẻ.
Cô gần như không thể kiềm chế mà bật cười trong bữa ăn.
May là ba mẹ cô đều không phải người quá chú ý chi tiết. Họ bận rộn với công việc, thêm vào đó kỳ thi đại học của Ân Tư Thu đã kết thúc nên sự quan tâm dành cho cô cũng ít đi, cũng không nhìn ra được gì. Họ chỉ nghĩ rằng cô quá lâu không về quê nên cảm thấy phấn khích.
"Đừng để tâm hồn bay đi quá sớm, tập trung ăn cơm đi."
"Dạ, con biết rồi."
…
Sáng thứ Năm.
Bên ngoài, mặt trời đang lên cao.
Hiếm khi Ân Tư Thu dậy sớm, cô mở mắt, không chần chừ mà bật dậy khỏi giường ngay lập tức.
Lúc này, ba mẹ cô vẫn chưa đi làm.
Thấy cô bước ra, mẹ Ân vội vàng nhắc lại một lần nữa các vấn đề an toàn. Bà ngừng lại một chút rồi hỏi: "Lát nữa con tính đi ra sân bay thế nào?"
Ân Tư Thu đang đóng vali, nghe vậy, cô hơi khựng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng chút lo lắng: "Chắc con sẽ gọi taxi…"
Hình như chuyện đi cùng Thẩm Phong bây giờ vẫn tạm thời chưa thể nói với ba mẹ.
Từ trước đến nay Ân Tư Thu luôn là cô gái ngoan trong mắt mọi người. Mặc dù cô đã 18 tuổi và tốt nghiệp cấp ba, được xem như người trưởng thành, nhưng nếu nói với ba mẹ rằng cô đi du lịch một mình cùng bạn trai… thì hơi không phù hợp, khó mà mở lời.
Hơn nữa, cô cũng không muốn để mọi người biết chuyện này quá sớm, sợ rằng sẽ làm hỏng mất chút tình cảm vừa nảy mầm.
Mẹ Ân không nghi ngờ gì, chỉ gật đầu rồi cầm túi xách, vừa thay giày vừa dặn dò thêm: "Khi nào máy bay hạ cánh nhớ nhắn tin báo cho mẹ, tiền không đủ thì cứ nhắn, đừng có mà một mình ở đó ngơ ngác không biết xoay xở thế nào."
"Dạ, mẹ yên tâm."
Ân Tư Thu gật đầu thật mạnh.
"Vậy ba mẹ đi làm trước, con chơi vui vẻ nhé."
Sau khi ba mẹ ra khỏi nhà một lúc, Ân Tư Thu cũng khóa cửa, kéo vali xuống lầu.
Ra khỏi hành lang, cô nheo mắt, nhìn về phía xa.
Thẩm Phong đang đứng dưới bóng cây không xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!