Dù đang ăn lẩu cùng với Thẩm Phong, Ân Tư Thu vẫn không thể ăn được nhiều. Chỉ vài ba miếng thịt, vài con tôm và một ít rau, cô đã nhíu mày và đặt đũa xuống.
Thẩm Phong ngẩng đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt trầm ngâm:
"Ăn không nổi nữa à?"
Ân Tư Thu gật đầu: "Ừm."
Nhưng Thẩm Phong đã gọi cả một bàn đầy đồ ăn, nhìn thấy vậy, cô cảm thấy ngại ngùng nên vội vàng bổ sung:
"Hay là… tớ nghỉ một chút rồi ăn tiếp, nếu không thì thật lãng phí quá."
Thẩm Phong khẽ cười, giọng điệu thản nhiên, vừa như hỏi vừa như không:
"Ân Tư Thu, chúng ta còn định tiếp tục khách sáo thế này sao?"
"…"
Nghe thấy thế, Ân Tư Thu tròn mắt ngạc nhiên.
Thẩm Phong nói tiếp: "Hay là cậu hối hận rồi?"
Ân Tư Thu không cần suy nghĩ, đáp ngay theo phản xạ: "Sao có thể chứ!"
Được ở bên Thẩm Phong là mơ ước bấy lâu của cô, đó là giấc mơ mà cô chưa bao giờ dám nghĩ tới, như một điều không tưởng.
Là ước nguyện quan trọng nhất ở tuổi 18.
Làm sao mà hối hận được?
Chỉ là niềm vui đến quá bất ngờ, khiến cô không khỏi cảm thấy lo lắng, chưa biết làm sao để cảm thấy thoải mái và tự nhiên.
Không khí ngừng lại trong vài giây.
Ân Tư Thu thở dài một tiếng, giọng nhẹ như tiếng muỗi kêu:
"Thẩm Phong, thực ra…"
Thực ra tớ luôn thích cậu.
Vì quá thích cậu, thích quá lâu.
Những lời thật lòng lại trở nên khó nói hơn bao giờ hết.
Dường như cảm nhận được sự bối rối trong lòng cô, Thẩm Phong nhìn cô, nhẹ nhàng nói:
"Không sao đâu."
Ân Tư Thu "a" một tiếng, ánh mắt có chút hoảng loạn.
"Không sao, cứ từ từ."
Vẻ mặt Thẩm Phong rất bình thản, nhưng giọng nói lại dịu dàng và ôn hòa:
"Vẫn còn rất nhiều, rất nhiều thời gian."
Vốn dĩ, việc con trai chủ động một chút là chuyện bình thường.
Cứ từ từ mà đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!