Thẩm Phong khẽ gật đầu nhưng không lên tiếng.
Ngừng lại một chút, cậu vươn tay ra, đưa một túi giấy cứng màu trắng cho Ân Tư Thu.
"Chúc mừng sinh nhật."
Giọng nói không còn chút khàn khàn nào, trong trẻo như âm nhạc.
Ân Tư Thu không ngờ là Thẩm Phong đã đồng ý đến mà còn chuẩn bị quà sinh nhật cho cô. Trong thoáng chốc, cô hơi sững sờ, chần chừ không nhận lấy.
Thẩm Phong ngước mắt, khẽ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt cậu có chút khó hiểu.
Ân Tư Thu kịp phản ứng, động tác hơi luống cuống, cô dùng hai tay nhận lấy túi giấy từ tay cậu.
"Cảm ơn cậu."
Túi giấy nặng trĩu, bên trong còn có một chiếc hộp lớn.
Cúi đầu nhìn liếc qua, không thể đoán ra cụ thể là gì.
Tim Ân Tư Thu đập thình thịch, cô cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình, không để lộ ra vẻ mặt mất tự nhiên nào. Cô không mở ra, chỉ đặt túi giấy bên cạnh cùng với món quà của Đinh Tình.
Đinh Tình luôn ngồi một bên, không nói gì.
Lúc này, cô ấy liếc nhìn qua, không khỏi bật cười, trêu chọc một câu:
"Thẩm Phong à, chậc, không ngờ hôm nay lại gặp được cậu. Thật sự là rất nể mặt đấy."
Thẩm Phong đã ngồi xuống đối diện, nghe vậy, cậu thậm chí không thay đổi chút biểu cảm nào, chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Thật ra đây đã được coi là phản ứng khá lịch sự rồi.
Ân Tư Thu mải mê làm bài tập nên không để ý nhiều, nhưng Đinh Tình đã vài lần tận mắt chứng kiến sự kiêu ngạo của cậu ở trường.
Giờ nghỉ trưa, trên cầu thang, có cô bé rụt rè chặn cậu lại, hỏi xem có thể làm quen và xin cách liên lạc được không.
Chẳng cần phải suy nghĩ, Thẩm Phong hầu như chẳng bao giờ đáp lại. Đôi môi dường như bị dán keo, lạnh lùng mím chặt. Thậm chí, không chỉ không nói gì mà ngay cả ánh mắt cậu cũng không để lại, cứ thế lướt qua các cô gái đó, lặng lẽ rời đi.
Cậu tràn ngập sự cứng rắn, khó dạy bảo.
Trong mắt Đinh Tình, đối với Thẩm Phong, mọi người chỉ như hạt bụi, không đáng để bận tâm, không việc gì có thể khiến cậu phải lo nghĩ.
Nhưng dường như chỉ riêng Ân Tư Thu là khác biệt.
Dù cô ấy đã quan sát rất lâu cũng không tìm ra lý do cụ thể, đành giữ trong lòng.
Nghĩ đến đây, Đinh Tình cố ý ra vẻ bĩu môi, rồi lại lén nhìn Thẩm Phong.
Quả nhiên, Thẩm Phong hoàn toàn không quan tâm đến biểu cảm của cô ấy, ánh mắt dừng lại trên người Ân Tư Thu.
Ân Tư Thu đang gọi món.
Cô từng ăn lẩu với Đinh Tình vài lần nhưng chưa bao giờ ăn với Thẩm Phong, từ việc chọn nước lẩu đã có hơi không biết chọn sao.
Ngừng một chút, cô đành phải mở miệng hỏi:
"Thẩm Phong, cậu có ăn lẩu cay không?"
Thẩm Phong và Đinh Tình đều là người gốc Hải Thành, Đinh Tình chỉ ăn được cay nhẹ, cô không rõ cậu thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!