Chương 12: Anh thắp ngọn nến sưởi ấm tiết trời cuối thu

"Anh là vị khách cuối cùng trên con đường em đi, là mùa xuân cuối cùng, là trận tuyết cuối cùng, là trận chiến sinh tồn cuối cùng của em." — "Phượng Hoàng" (Paul Éluard)Tháng Ba lặng lẽ trôi qua, nhanh đến mức người ta chưa kịp cảm nhận.

Bây giờ Ân Tư Thu đã có thể tự do đi lại, không cần phiền ai đưa đón nữa, đương nhiên là mối quan hệ với Thẩm Phong cũng dần quay trở lại điểm xuất phát ban đầu. Nhưng điều đó cũng không sao cả, vì cậu đã sớm hạ cánh nơi trái tim cô rồi.

Chớp mắt, kỳ thi thử lần hai của lớp 12 đã gần kề. 

Sau lần thi thử đầu tiên bị điểm kém, Ân Tư Thu chẳng còn chút tự tin nào nữa, cô cũng chẳng có thời gian để nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ ép mình tập trung vào việc làm đề.

Cho đến những ngày sát kỳ thi, Ân Tư Thu mới bàng hoàng nhận ra một sự thật… Chuyện Thẩm Phong có thể nói chuyện đã được mọi người biết đến mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Số lượng nữ sinh cố gắng bắt chuyện với cậu đột nhiên tăng lên đáng kể, ngay cả áp lực học tập của lớp 12 cũng không ngăn được quyết tâm của họ. Dù sao thì, nếu bỏ lỡ một chàng trai như Thẩm Phong, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.

Không ai hiểu rõ điều này hơn Ân Tư Thu.

Chiều hôm đó, trước giờ tự học tối, bầu trời rực rỡ ánh hoàng hôn.

Ân Tư Thu và Đinh Tình cùng nhau ra ngoài ăn tối, Đinh Tình cầm một lon Red Bull, giọng điệu chậm hơn thường lệ:

"Bae à, sắp đến sinh nhật cậu rồi phải không?"

Ân Tư Thu gật đầu: "Ừ."

"Có kế hoạch gì chưa? Đây là sinh nhật cuối cùng của cấp ba rồi, hai năm trước chúng ta chưa tổ chức sinh nhật với nhau!"

Sinh nhật của Ân Tư Thu vào ngày 4 tháng 4, trùng với dịp nghỉ lễ Thanh Minh. Hàng năm mọi nhà đều bận rộn với các hoạt động cúng lễ, rất khó để sắp xếp thời gian. Hơn nữa, Ân Tư Thu không phải là một người giao thiệp rộng trong lớp, dù không còn bị cô lập như thời cấp hai nhưng cũng chẳng có nhiều người thân thiết đến mức gọi là bạn thân, chỉ đơn thuần là bạn học, mối quan hệ xã giao, nên cô cũng không có ý định tổ chức tiệc tùng gì.

Nghe Đinh Tình hỏi, Ân Tư Thu suy nghĩ một chút, vẻ mặt hơi do dự:

"Chắc là không có gì đâu… Sắp thi rồi, mà nghỉ lễ lại còn phải học bù nữa…"

Đinh Tình: "Cũng đúng. Nhưng không sao, dù không có tiệc sinh nhật thì tớ vẫn chuẩn bị quà cho cậu! Cậu nhớ mong đợi đó~"

"Cảm ơn cậu, Tình Tình."

Ân Tư Thu nhẹ nhàng mỉm cười. 

Đinh Tình uống một ngụm Red Bull, thấy nét mặt của cô bạn như vậy thì không nhịn được thở dài một tiếng, cô ấy cảm thấy hơi thất vọng.

"Bé cưng, sao cậu còn cười nổi vậy! Cậu có biết tí nào về tình hình mới nhất của Thẩm Phong không? Trưa nay cậu ấy lại được một cô em khóa dưới tỏ tình trong căn

-tin đấy."

"À…"

Nghe vậy, Ân Tư Thu hơi sững lại, nhưng chỉ sau một giây, cô lập tức hiểu ra ngụ ý của Đinh Tình, gương mặt cô lập tức đỏ bừng.

Đinh Tình đang ám chỉ điều gì? Cô ấy đoán ra rồi sao? Chắc chắn là đoán ra rồi. Nếu không, sao cô ấy lại nói những lời ám chỉ rõ ràng như vậy?

Thật ra Ân Tư Thu vẫn chưa sẵn sàng để nói ra bí mật này. Dù đối phương là Đinh Tình, cô cũng cảm thấy lo sợ, xấu hổ, lo ngại bị cười nhạo, cười cô tự đánh giá mình quá cao. 

Từ đầu đến cuối, Ân Tư Thu luôn đứng ở vị trí của người thầm ngưỡng mộ, lặng lẽ dõi theo Thẩm Phong.

Thêm vào đó, tính cách của cô khiến cô khó mà mở lòng được. Vậy nên, khi khoảnh khắc này đến, cô không biết phải phản ứng thế nào, cô chỉ có thể đỏ mặt xua tay, cố gắng lảng tránh:

"Tình Tình, cậu đang nói gì vậy…"

Đinh Tình nhún vai, tiện tay ném lon Red Bull vào thùng rác ven đường, cô ấy vỗ nhẹ lên vai Ân Tư Thu:

"Tớ đã nhìn ra từ lâu rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!