Thấy vậy, Đinh Tình lập tức ôm mặt, giọng nói đầy vẻ không thể tin nổi:
"Trời đất ơi, rốt cuộc tớ đang xem cái gì thế này… Hai người? Hai người thật sự đang hẹn hò hả?!"
Nói Thẩm Phong nổi lòng tốt giúp đỡ người khác, Đinh Tình chỉ đơn thuần đùa giỡn vài câu, trong lòng thì chẳng hề tin chút nào.
Kết hợp với những dấu hiệu trước đó, cộng thêm ánh mắt mà cô ấy từng bắt gặp khi Thẩm Phong nhìn về phía Ân Tư Thu, tất cả dường như đã quá rõ ràng.
Đinh Tình lùi về sau một bước.
Ngay sau đó, Ân Tư Thu hoàn hồn lại, vội vã xua tay: "Đương nhiên là không phải! Tình Tình, cậu đừng nói linh tinh…"
Nhỡ đâu Thẩm Phong suy nghĩ nhiều, lại tưởng đây là ý nghĩ trong lòng cô mà cô đang mượn lời bạn thân để nói ra, vậy thì biết phải làm sao?
Hai người họ khó khăn lắm mới tiến thêm một bước trong mối quan hệ này, cô không muốn bị cậu đẩy ra xa thêm nữa.
Với Thẩm Phong, Ân Tư Thu luôn lý trí mà tự nhủ với bản thân: Thích cậu là bí mật của riêng mình, không nên kỳ vọng gì thêm.
Giữ được mối quan hệ có thể trò chuyện vài câu đến khi tốt nghiệp, đến lúc đó, có thể gửi tin nhắn hỏi thăm cậu vài lời trong những dịp lễ tết như một người bạn cũ bình thường, biết rằng cậu vẫn đang tỏa sáng ở một góc nào đó của thế giới, như vậy là đủ rồi.
Hoặc nói đúng hơn, trong lòng cô nghĩ rằng như vậy là không đủ, nhưng cô không có dũng khí để phá vỡ sự cân bằng này.
May mà Đinh Tình biết điều, thấy sắc mặt Ân Tư Thu có vẻ hơi lo lắng thì lập tức dừng lại.
"Tớ không nói nữa, tớ không nói nữa. Thẩm Phong, dù vì lý do gì, cảm ơn cậu đã giúp đỡ bé yêu Thu Thu của tớ nhé, tớ để cô ấy lại cho cậu chăm sóc đấy. Trên đường nhớ cẩn thận an toàn."
Cô ấy buông tay, như nhớ ra điều gì đó, khẽ cười rồi đùa thêm:
"Giá mà lần trước lúc Thu Thu bị trẹo chân, cũng là ngày cậu làm việc tốt thì tốt biết mấy."
"…"
"Bye bye nha."
Đinh Tình vẫy tay chào, nhanh chóng xoay người rời đi, bỏ lại cô bạn thân mà bước nhanh về phía cổng trường.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại Ân Tư Thu và Thẩm Phong đứng đối diện nhau từ xa.
Đèn đường kéo dài cái bóng của họ thật xa.
Trong không gian yên tĩnh, dường như cả dòng chảy của thời gian cũng trở nên chậm lại.
Ân Tư Thu mím môi, mở lời dò hỏi: "Thẩm Phong, tớ…"
Tớ gì đây?
Cô lập tức nghẹn lại.
Dường như Thẩm Phong hiểu được suy nghĩ của cô, không để cô tiếp tục bối rối, cậu đạp chân chống xe một cái, dứt khoát nhảy lên xe.
Một loạt động tác liền mạch vô cùng đẹp mắt.
"Lên xe."
Ân Tư Thu nhìn yên sau rồi lại nhìn Thẩm Phong.
"Nhưng, tại sao cậu lại đưa tớ về?"
Giọng cô hơi ngập ngừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!