Chương 10: (Vô Đề)

"Lúc thì em nhìn mây, lúc lại nhìn anh.

Anh cảm thấy, khi em nhìn anh, rất xa xôi. Nhưng khi em nhìn mây, lại thật gần." —— Xa và Gần của Cố Thành.Giọng nói của Thẩm Phong không hẳn là cứng rắn.

Thậm chí, dường như chẳng có chút cảm xúc nào trong đó.

Chỉ đáng tiếc, lúc nào Ân Tư Thu cũng cẩn trọng, do dự trước sau khi đối diện người trong lòng. Cô sợ rằng sẽ làm phiền đối phương, khiến cậu khó chịu mà ném cô vào địa ngục.

Nhưng khi vừa đến đây, cô còn có thể nói là tình thế khẩn cấp. Giờ đây, bác sĩ đã đưa ra chẩn đoán, cô cũng không còn đau như lúc nãy nữa, hoàn toàn có thể tự chống tường mà chậm rãi đi về.

Nhờ Thẩm Phong cõng về lớp nữa thì thật sự quá thân mật, hơn nữa còn làm phiền cậu quá nhiều.

Hơn nữa, trên đường về, nếu gặp thầy cô hay bạn học nào, cô biết phải giải thích ra sao?

Ân Tư Thu đầy vẻ rối rắm, tay cầm áo khoác, động tác rõ ràng lưỡng lự.

Dường như Thẩm Phong có khả năng đọc suy nghĩ, cậu lập tức nhận ra ý định của cô gái nhỏ phía sau. Cậu nhếch khóe môi, đứng dậy, sải một bước lớn đến trước mặt cô.

Cậu thờ ơ lấy lại chiếc áo đồng phục từ tay Ân Tư Thu, khẽ giũ vài cái, làm phẳng những nếp nhăn ở gấu áo, nhưng có vẻ cậu không có ý định mặc lại.

Thẩm Phong lại một lần nữa trùm áo đồng phục lên đầu Ân Tư Thu, che kín mái tóc và che luôn cả khuôn mặt cô.

Ân Tư Thu chỉ có thể nhìn thấy phần chân phía dưới, Thẩm Phong đang đi một đôi giày đen cổ cao, đôi chân vừa dài vừa thẳng, như gần ngay trước mắt. Nhưng rất nhanh sau đó, cô lại nhìn thấy lưng cậu, vai cậu, rồi là mái tóc của cậu.

Thẩm Phong một lần nữa ngồi xuống.

"Không ai biết cậu là ai đâu."

"…"

"Đỡ cậu đi về, có nhanh hơn là cõng không?"

Dường như sự kiên nhẫn đã cạn, Ân Tư Thu không dám từ chối nữa, cũng không kịp suy nghĩ gì thêm, chỉ đờ đẫn, bối rối rồi nhào lên.

Toàn bộ cơ thể của cô đáp nhẹ lên lưng Thẩm Phong.

Dù thiếu niên mặc một bộ đồ mỏng nhưng trên người cậu như có một ngọn lửa ấm áp, lan tỏa sang cô.

Cảm giác ấm nóng từ trước người truyền đến cả người. Chỉ trong chốc lát, cô không còn cảm nhận được cái lạnh của tiết xuân nữa.

Không rõ tại sao, bỗng dưng Ân Tư Thu muốn khóc.

Như thể một người sắp chết đuối, chìm nổi trong đại dương đã quá lâu, lâu đến mức sắp từ bỏ bản năng sinh tồn thì bỗng dưng có ai đó ném cho cô một mảnh gỗ nổi, nói với cô rằng, thần linh chưa bỏ rơi cô, cô vẫn còn có thể vùng vẫy thêm chút nữa.

Mặc dù Ân Tư Thu gần như có thể chắc chắn rằng Thẩm Phong hoàn toàn không có ý đó, cậu chỉ đang hành động theo phép lịch sự, giúp đỡ người khác thôi.

Đây chỉ là một việc nhỏ đối với cậu.

Dẫu sao, Thẩm Phong chính là người đầu tiên giao tiếp với cô, rồi cứu cô ra khỏi sự hoang mang ấy.

Thế nhưng Ân Tư Thu vẫn không thể ngăn mình suy nghĩ lung tung.

Từ phòng y tế đến tòa nhà dạy học, nếu không đi đường tắt mà băng qua sân vận động, sẽ phải đi qua một đoạn đường rất dài.

Học sinh trường trung học Thực nghiệm Hải Thành ai cũng quen thuộc với con đường này, suốt thời gian học, chắc chắn họ đã đi qua nó vô số lần.

Con đường này không hề có không khí lãng mạn. Không có cây ngô đồng hai bên đường rụng lá vàng mỗi bước đi qua, cũng chẳng có đèn đường kéo dài bóng hình rồi thu hẹp khoảng cách.

Chẳng có gì cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!