Không đợi Đóa Miên lấy lại tinh thần, bên trong tai nghe đã truyền ra tiếng nói thất thanh của Lục Dịch: "Không thể tin được! Tại Dã khu bị vây quanh, cậu còn có thể giết ngược lại cả một tổ đội. Thật là Đóa Miên sao? Là người mà năm lớp mười một bị hai học sinh tiểu học bắt nạt sau đó khóc lóc đi tìm cảnh sát sao?"
Cận Xuyên đang đeo tai nghe:...
Vài giây sau, hai tay anh chậm rãi rời đi, ngồi trở lại chỗ của mình. Cận Xuyên chậm rãi lấy tai nghe xuống, vứt cho cô. Biểu cảm rất lạnh nhạt.
"..." Đóa Miên mặt hơi nóng, giây lát hắng giọng một cái, ngồi thẳng lên: "Cảm ơn!"
" Vừa nói, tay trái của cô vô ý thức chà xát lên bàn tay còn lại.
Tay anh thật đẹp. Ngón tay thon, dài, lớn. Hai tay phối hợp, linh hoạt ấn thoăn thoắt trên bàn phím...
Nhưng mà hiện tại, tay anh có đẹp hay không lại không phải là vấn đề.
Vấn đề là trong lúc nắm con chuột, anh cũng đồng thời nắm luôn tay của cô.
Bàn tay anh lành lành, biểu cảm cũng nhàn nhạt. Không có chút khẩn trương trước tình thế bí bách. Rất tỉnh táo.
Nghĩ như vậy, Đóa Miên lại rất vô ý thích xoa xoa bàn tay.
"Tớ có thói quen rửa tay." Bên cạnh bất thình lình nói ra một câu.
"Hả?" Đóa Miên trong đầu hiện ra một chữ: What?
"Cho nên..." Cận Xuyên liếc mắt nhìn mu bàn tay bị cô chà đến phiếm hồng, lãnh đạm nói: "Cậu không cần thiết phải chà mạnh đến thế."
Đóa Miên giật mình, đối với hành động nhỏ của bản thân mà hết sức khó xử, cô gượng cười hai tiếng, rút bàn tay lại. Sau đó đánh trống lảng, nói sang chuyện khác: "Xuyên ca, thật không nghĩ cậu chơi PUBG cũng quá tàn bạo đi."
Tàn bạo?
Cận Xuyên buông thõng mắt, mặt không thay đổi suy nghĩ nửa giây. "Tàn bạo" mà cô nói chỉ là một chuyện khá bình thường mà game thủ chuyên nghiệp nào cũng có thể xử lý mà không có một chút áp lực.
"Cùi bắp." Cận Xuyên mặt không thay đổi, nói ra hai chữ.
"Cùi bắp?" Đóa Miên tròn mắt ngạc nhiên nói: "Cậu làm gì mà khiêm tốn vậy! Nếu như cậu mà còn nói là cùi bắp, thì tớ là cái trình độ gì? Câu không cùi chút nào đâu!"
"Ý tớ là bốn tên ngu xuẩn kia quá cùi bắp."
Đóa Miên:...
"Về phần cậu..." Cận Xuyên ghé mắt nhìn Đóa Miên từ trên xuống dưới, nhàn nhạt nói: "Cùi bắp là chỉ những người có kỹ thuật quá nát. Cậu cảm thấy, hai chữ cùi bắp này với cậu có chút liên quan nào không?"
Đóa Miên: "..."
Tại sao trên thế giới này lại có những người vô sỉ đến như vậy? Đáng ghét, cô sẽ luyện tập đến trình độ thượng thừa cho mà xem!
Nghĩ như vậy, Đóa Miên trong nháy mắt tức giận liền biến thành động lực. Cô đeo tai nghe lên, nắm chặt con chuột, chuẩn bị đánh nốt ván này cho nghiêm túc.
Nhưng mà vừa nhìn màn hình, cô lại choáng váng.
Hệ thống liền đưa ra một lời nhắc nhở:
Bạn vì ở khu an toàn quá lâu mà ngã xuống đất!
Bên trong, Lục Dịch liền nói: "Ài.... Nãy giờ không nói gì, cũng không di chuyển, sớm bảo cậu thay cái mạng dởm đấy đi. Giờ thì biết rồi đấy, rớt mạng luôn kìa... Quả nhiên, tớ vẫn là đoán đúng. Đời này, cậu chỉ ngầu lòi không quá ba giây, sau đó liền vô duyên vô cớ bị hại chết."
Đồng đội 1: "Có lẽ là do số phận sắp đặt rồi."
Đồng đội 2: "Khổ thân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!