Ngay lúc này, Đóa Miên rất muốn hét vào mặt anh "Thật ra tôi nói muốn đưa cậu đi bắt xe chỉ là đùa thôi, ngài chảnh như vậy, vẫn là nên đội mưa đội gió đi về đi."
Nhưng mà, lời nói này cuối cùng vẫn chỉ là tưởng tượng.
Dù sao đối phương cũng thân thể cường tráng, dáng người cao ráo, cô cũng đánh không lại anh ta.
Cuối cùng, Đóa Miên lựa chọn im lặng, lẽo đẽo đi theo Cận Xuyên.
Mưa vẫn rơi, bầu không khí có chút bối rối.
Trong lúc xuống cầu thang, Cận Xuyên vẫn lạnh nhạt, một tay đút túi quần, một tay nghịch điện thoại. Đoá Miên thì theo sau ngắm vuốt cái ô, khi thì bước nhanh, khi thì chạy chậm, cố gắng đuổi kịp người phía trước.
Không bao lâu, hai người đã đi đến sảnh chính.
Cận Xuyên dừng lại.
Đóa Miên cũng dừng. Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lại cúi đầu nhìn cái ô.
Hai người, một ô. Không thể nghi ngờ, Đóa Miên rõ ràng không muốn cùng người bên cạnh đi chung..... Thật hối hận!
Tại sao cô lại nhìn đông nhìn tây rồi phát hiện ra anh đang ngủ? Rồi tại sao lại xen vào việc của người khác, đem anh ta đánh thức? Về nhà ăn gà... À, không phải, về nhà học bài không tốt sao?
Đóa Miên mở ô ra, giơ lên.
Cận Xuyên mặt không biểu tình nhìn cô chằm chằm.
Đóa Miên đợi vài giây, rất lễ phép thúc giục: "Đi thôi!"
Cận Xuyên vẫn đứng nhìn cô, không động đậy.
Có ý gì đây?
Vị đại ca này, đi hay không đi? Không đi hay đi nói một lời!
Đóa Miên hơi nhíu mày: "Cậu không đi à?"
Cận Xuyên: "Cậu cầm ô?"
Cận Xuyên: "Cậu xác định?"
... Ô của cô, tất nhiên muốn mình cầm: "Đúng."
Lúc này, Cận Xuyên không trả lời. Anh chỉ đứng tại chỗ, lười biếng ngoắc ngoắc ngón trỏ, ý muốn cô tiến lại gần.
Khoảng cách được rút ngắn. Cái ô nhỏ chỉ cao đến cằm của anh.
"..." Đóa Miên nhấc tay lên, đem ô nâng lên cao đến môi của anh. Cố hơn nữa, ô đã che được đến mũi...
Cận Xuyên nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang chật vật, lành lạnh nói: "Cậu có muốn tớ tìm cho cái cà kheo không?"
"..." Đóa Miên không biết làm sao, ho khan một tiếng: "Không cần đâu."
Sau đó, cái ô nhanh chóng bị đối phương cướp lấy.
"Nhanh lên!" Cận Xuyên liền bước đi.
Đóa Miên gật đầu đi bên cạnh anh, thấy anh giúp mình cầm ô, lại có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn cậu!"
"Đây là ô của cậu, cảm ơn cái rắm!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!