Editor: Apple
Thời gian thi đại học là ngày mồng bảy, mồng tám tháng Sáu.
Mấy ngày nay, thời tiết thành phố J cực kỳ nóng bức, mặt trời trên cao như muốn nướng luôn cả thành phố. Để cho phép thí sinh có môi trường thi tốt hơn, các ban ngành liên quan đã tiến tạo mưa nhân tạo vào ngày mồng năm.
Nhờ cơn mưa phùn, cái nóng của mùa hè cuối cùng cũng dịu dần.
Giáo viên đã sớm nói rằng hai ngày trước kỳ thi không phải để ôn tập, mà là để thư giãn. Trong thời điểm này, sự bình tĩnh chính là chìa khóa cho kết quả tốt.
Bởi vậy, năm ngày trước khi thi Thất Trung đã cho toàn bộ năm ba nghỉ học.
Đóa Miên và Lục Dịch, Trương Hiểu Văn đã hẹn chiều thứ sáu sẽ đi đến khu phố sau cổng trường vào một quán trà sữa cùng nhau ăn gà rán và đá bào lần cuối cùng.
Hai rưỡi chiều, bọn họ gặp nhau đúng giờ tại quán trà sữa.
Ba người bọn họ, từ sơ trung đã cùng học một lớp, sáu năm học, họ trở thành anh em thân thiết đúng nghĩa. Khi tốt nghiệp, mặc dù mọi người ngại buồn nôn không nói, nhưng trong lòng vẫn rất không nỡ.
"Tớ muốn học đại học C, cậu muốn học đại học Z, Đóa Miên dự định ở lại thành phố J học đại học B..." Lục Dịch nói xong thì cười lên, chửi thầm một tiếng, "Toàn ở những thành phố khác, sau này thiên nam địa bắc, muốn tụ họp thật không dễ dàng."
"Cũng làm gì có cách nào khác." Trương Hiểu Văn lắc đầu cảm thán, "Hồi nhỏ hẹn nhau cùng thi vào một trường đại học, ở cùng một kí túc xá, trưởng thành mới biết điều đó rất không thực tế."
Đóa Miên nghe xong có chút khó chịu, nhưng vẫn mỉm cười, "Không sao đâu mà. Trường học cũng cho nghỉ hè, cũng sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó các cậu đều phải trở về."
Lục Dịch dừng lại, xì một tiếng "Nói như ba chúng ta đều thi đỗ vậy."
Trương Hiểu Văn không hề sợ hãi: "Ngành Văn Học của đại học Z cũng bình thường, chỉ cần tớ phát huy như lúc học thì chắc chắn sẽ không có vấn đề."
Lục Dịch trêu ghẹo: "Ngài đương nhiên sẽ không có vấn đề gì rồi. Ngài là ai cơ chứ, tác giả lớn, tương lai sẽ giành được giải Nobel Văn Học đấy."
"Khách sáo rồi khách sáo rồi." Trương Hiểu Văn hai tay nắm quyền, "Ngài cũng không kém, tương lai trở thành chuyên gia phân tích tài chính*."
(Ngành phân tích tài chính: UEF: Công việc của một chuyên viên Phân tích tài chính là tổng hợp và phân tích các thông tin tài chính, phân tích xu hướng và đưa ra các dự báo, thu thập các bảng thống kê, báo cáo kinh doanh, báo cáo kế toán và đưa ra các báo cáo nhằm tư vấn tài chính và đầu tư cho ban giám đốc, khách hàng và đồng nghiệp.)
Hai cái tên dở hơi kia người tung người hứng, Đóa Miên nghe được che miệng cười không dứt.
Cười thêm một lúc nữa.
Lục Dịch cắn miệng gà rán, chợt nhớ tới cái gì, nhíu nhíu mày, mắt nhìn Đóa Miên, "Tớ nói này tiểu Đóa, cậu dự định tương lai sẽ đi con đường kia sao?"
Đóa Miên cười cười, "Có vấn đề gì à?"
"Không có vấn đề gì." Lục Dịch nói thầm một câu, gãi gãi đầu, xoắn xuýt một hồi lâu mới nói, "Nói thật, tớ rất rất rất ghen tị với cậu."
"Ghen tị cái gì?"
"Ghen tị cậu có thể kiên trì với việc mình thích." Lục Dịch nhếch môi tự giễu, "Tớ không có may mắn này, cũng không có dũng khí này."
Trương Hiểu Văn cảm thán, "Nếu không thì cậu cũng cái nhau với mẹ của cậu một lần đi?"
"Tớ sao? Quên đi." Lục Dịch nhún vai, "Đóa Miên dám làm loạn là bởi vì cậu ấy cũng có thiên phú, còn có Broken giúp cậu giật dây tiến vào chiến đội chuyên nghiệp, tớ thì có cái gì? Nếu thật sự cứ khăng khăng muốn làm, thành công thì tốt nhưng thất bại phải làm sao bây giờ? Mẹ tớ sẽ cầm dao chém tớ cũng nên."
Đóa Miên nghe vậy, yên lặng vài giây, thản nhiên nói: "Nếu như cậu thật sự thích một cái gì đó, yêu quý một cái gì đó thì không nên dễ dàng bỏ cuộc."
"..." Lục Dịch im lặng.
Đóa Miên ghé mắt nhìn về cậu, ánh mắt bình tĩnh, "Thanh xuân chính là vốn liếng. Nếu như lúc trẻ cậu cứ lo trước lo sau, sợ thất bại, dũng khí liều mạng một lần vì ước mơ cũng không có, vậy thanh xuân còn có ý nghĩa gì chứ?"
Lục Dịch nghe xong rơi vào trầm mặc, nhắm mắt lại, thật lâu không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!