Chương 44: Em là người anh yêu suốt đời

Editor: Apple

Thoáng chốc, Đóa Miên toàn thân như bị giật điện, không nhúc nhích..... Anh cắn lỗ tai cô?

Là chó sao?

Không phải nói bảy tháng sau mới yêu đương sao? Tín nhiệm giữa người với người đâu mất rồi?

Mà lại, cô với anh bây giờ, có phải là quá kì quái không? Vóc dáng Cận Xuyên vốn là cao, lại thêm gen phương Bắc, cả nguời cường tráng cao lớn, mà cô là cô gái Phương Nam điển hình, nhỏ con, anh làm sao lại có thể chôn mặt vào cổ cô? Lưng khom xuống như vậy, không sợ mệt mỏi sao?

Không đợi Đóa Miên lấy lại tinh thần, giọng nói trầm thấp lười biếng lại vang lên bên tai cô. Anh nhàn nhạt hỏi: "Nhớ anh không?"

Vấn đề này không phải đã hỏi trong điện thoại rồi sao?

Đóa Miên mặt đỏ bừng, trầm mặc, nhẹ giọng: "Nhớ."

Vừa đáp xong chữ này, cô đã cảm giác được môi của anh dán lên gương mặt nóng hổi của mình như chuồn chuồn lướt nước. Ngữ khí rất thấp, "Nhớ ai?"

Tim của Đóa Miên như muốn nhảy ra từ trong cổ họng, "... Nhớ anh."

Hai mắt anh nhắm hờ, chóp mũi cao thẳng cọ lấy đầu mũi của cô, "Ai nhớ?"

Cô thật muốn phát hỏa, đại não trì độn, ngơ ngác thành thật trả lời: "... Em nhớ anh."

Nghe vậy, Cận Xuyên cười khẽ một tiếng.

"Nói lại lần nữa anh nghe."

"... Em nhớ anh."

Cận Xuyên nhíu nhíu mày, nghiêng đầu áp mặt vào môi cô "Đến đây, hôn một cái."

Đóa Miên mở to hai mắt nhìn.

Hôn anh? Cô chủ động?

... Cũng không phải là không được. Dù sao môi cũng đã hôn rồi, mặt mà thôi, hôn thì hôn. Nghĩ ngợi, Đóa Miên quyết tâm liều mạng, nhắm mắt lại, buồn bực đưa môi về phía má anh.

Nhưng mà không hôn đến gò má như trong dự kiến, mà lại xuất hiện một nụ hôn sâu.

Đôi môi chạm nhau, Đóa Miên liền nhận ra... vị đại gia này khuya khoắt đến nhà cô không phải vì gì khác mà là đến đây để lừa hôn.

Môi Cận Xuyên chạm môi cô.

Đóa Miên đầu óc vốn miễn cưỡng tỉnh táo, bị anh ôm chặt, toàn thân liền mềm nhũn. Cô kinh ngạc, quên nhắm mắt, con mắt đảo loạn, mơ mơ màng màng nghĩ... mặc dù không có ai để so sánh, nhưng cảm giác, kỹ thuật hôn của anh cũng không tệ?

Mùi bạc hà rất nồng.

Có chút thơm...

Không biết qua bao lâu, Cận Xuyên buông cô ra, cụp mắt, người trong ngực anh mắt to óng ánh cả khuôn mặt đỏ bừng, giống như quả táo bị luộc chín.

Cận Xuyên nhìn cô nương dưới bóng đêm.

Đóa Miên ngũ quan khá tinh xảo, chỉ là cô khá nhỏ nhắn, mộc mạc, giản dị, bình thường sẽ không ai nói cô "xinh đẹp".

Cô rất đẹp.

Dáng vẻ rõ ràng là bối rối, đỏ mặt lại còn ra vẻ trấn định nhìn thẳng anh thì càng đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!