Editor: Apple
Cận Xuyên vỗ nhẹ lên lưng Đóa Miên, từng cái từng cái, anh không nói gì, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Cô khóc huhu, tay nhỏ vô ý thức nắm lấy vạt áo của anh, giống như kìm nén đã lâu giờ mới tìm được một nơi để thoát nước, cô cắn môi, càng khóc càng thương tâm.
Không biết đã khóc bao lâu, tiếng khóc yếu dần.
Khóc một trận thật lớn, trong lòng cô cũng đã dễ chịu không ít. Đóa Miên khóc mệt, chỉ còn lại âm thanh thút thít, chóng mặt, con mắt đều đã sưng to như hạt đào.
Đêm khuya tĩnh lặng, chung quanh không còn một ai.
Cô bị anh cứng rắn ôm trong ngực, trên lưng và eo có cánh tay ôm lấy rất chặt, thậm chí cô còn có ảo giác sắp bị anh sờ vào trong.
Vừa rồi khóc quá nghiêm túc, không kịp phản ứng. Anh... ôm cô?
Có thể là không kịp chuẩn bị, vội vàng ôm cô an ủi một cái.
Nhưng thế này có phải quá chặt rồi không?
Lại còn ôm cả eo, cô muốn hít thở cũng khó khăn...
Lúc này cô nghe thấy anh nói: "Thoải mái hơn chưa?"
"... Rồi."
"Cãi nhau với mẹ?"
"... Ừ."
"Thời gian này đều ở nhà bà?"
"... Ừ."
Liên quan tới việc cô đột nhiên đến nhà bà nội ở, Cận Xuyên hỏi dăm ba câu liền hiểu được đại khái, không hỏi nhiều hơn, rất nhanh kết thúc đề tài này.
Đóa Miên mí mắt hồng hồng, mũi hồng hồng, hai bên má cũng hồng hồng, cả khuôn mặt đỏ như quả cà chua bị nướng chín. Giây lát, cô đưa tay, đẩy nhẹ Cận Xuyên một cái, nói quanh co: "Tớ không sao, cảm ơn. Cậu có thể buông ra..."
Nói chưa xong thì đối phương đã ngắt lời: "Đợi một chút, đừng nhúc nhích."
Đóa Miên nghi hoặc, nháy nháy mắt.
Trên đỉnh đầu lại truyền đến một câu, bình tĩnh: "Cho tớ ôm một lúc."
Nhiệt độ trên mặt cô tăng vọt. Nhịp tim cũng nhanh hơn, thân thể cứng nhắc, không dám cử động.
Tại sao cô lại cảm thấy khung cảnh bây giờ cũng có chút lạ?
Đây đâu phải là cái ôm an ủi.
Đóa Miên ngơ ngác, mùi bồ kết khoan khoái trên cơ thể anh xộc thẳng lên đến đại não khiến cô mất hồn, mơ mơ màng màng suy nghĩ.
Cận Xuyên ôm tiểu cô nương trong ngực, hai cáng tay ôm eo co, nhắm dần hai mắt, mặt tiến sát gần gò má hồng hồng của cô nương kia, nhẹ nhàng cọ xát.
Đóa Miên như bị dọa, cả người run lên.
"Quả táo." Giờ phút này, giọng nói của anh mang theo chút gợi cảm không tên, khàn khàn gọi cô.
Thân thể Đóa Miên vẫn căng cứng, khô cằn trả lời: "... Hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!