Chương 35: Ôm chặt

Editor: Apple

Đóa Miên cúi đầu, lạnh cả người, hai tay xiết chặt thành nắm đấm, cũng hít sâu một hơi rồi thở ra, không nói gì.

Mẹ Đóa nhíu mày. Lúc này cảm xúc kinh ngạc, phẫn nộ, thất vọng, khó tin được,... các loại cảm xúc sông cuộn biển gầm này chồng chéo trong đầu bà, tùy tiện nhóm lửa cũng có thể dẫn đến cháy nổ. Nhưng bà vẫn khống chế bản thân, giữ mình tình táo: "Mẹ đang hỏi con, không nói gì là sao?" Giọng nói càng thêm phần nghiêm khắc: "Đây là cái gì?"

Cửa sổ không đóng. Ban đêm, gió từ cửa thổi vào lạnh thấu.

Đóa Miên nhìn chằm chằm sàn nhà màu nâu, trầm mặc một hồi lâu mới thấp giọng trả lời: "Trò chơi."

"Con bình thường thức đêm, nói ôn tập làm đề, hóa ra là ở trong phòng chơi game."

"Không hoàn toàn là thế..."

Cơn tức giận bùng nổ.

Trong phòng im lặng giây lát, sau đó nổ tung.

"Mẹ biết ngay. Thành tích xuống nhiều như vậy, khẳng định phải có nguyên nhân." Mẹ Đóa giận tím mặt, đập một cái lên bàn, nghiêm nghị khiển trách: "Con có biết con đã năm ba rồi không? Có biết kì thi đại học ảnh hưởng đến tương lai của con nhiều thế nào không? Con lúc này lại còn chơi trò chơi được sao?"

"..." Đóa Miên càng nắm chặt tay, món tay đâm vào lòng bàn tya, cảm giác đau đớn không tả xiết. Cô cắn cắn môi, lại nói: "Mẹ, sự việc không nghiêm trọng như mẹ nghĩ đâu. Sau khi học xong, con mới..."

"Đừng có nói với mẹ là học xong rồi chơi để giải tỏa gì đó." Mẹ Đóa ngắt lời cô: "Mẹ để máy tính ở phòng con là để cho con thuận tiện học bài, mẹ tin tưởng con như thế? Nhìn con xem, con đã làm gì? Con thật sự làm mẹ quá thất vọng."

Có đúng không?

Thật xin lỗi, lại làm mẹ thất vọng rồi?

Nhiều năm như vậy, con vì kì vọng của mẹ mà cố gắng, sống trong kì vọng của mẹ, mẹ chỉ biết yêu cầu con thành tích ưu tú, nghe lời hiểu chuyện, mẹ có biết con mệt lắm không? Mẹ đâu có quan tâm con thật sự thích cái gì.

"..." Đóa Miên cắn môi trầm mặc, không lên tiếng.

Mẹ Đóa nhìn cô: "Không nói? Làm sai cũng không nhận lỗi?"

Đóa Miên nói: "Con nhận sai? Thì mẹ cũng nhận sai sao?"

Mẹ Đóa khẽ giật mình, tưởng rằng mình nghe nhầm: "Con, con nói cái gì?"

"Bởi vì con chơi game, làm trễ nải việc ôn tập. Đúng là con không đúng, con sai rồi." Đóa Miên lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ: "Mẹ biết mẹ cũng sai rồi không?"

Mẹ Đóa bất khả tư nghị* mở to hai mắt nhìn. Con gái thuở nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, cơ hồ không bao giờ cứng rắn chối đối lại bà. Bà vừa sợ vừa giận: "Mẹ sai? Đóa Miên, con trưởng thành, cánh cứng rồi, bây giờ mẹ quản con cũng sai rồi sao?"

(Bất khả tư nghị, cũng đọc là tác bất khả tư nghị hoặc "nan tư nghị", nghĩa là "không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được", vượt ngoài lý luận; câu này dùng để tả cái Tuyệt đối, chỉ có ai đạt giác ngộ mới biết.)

Môi Đóa Miên như muốn bật máu: "Phải."

"..." Mẹ Đóa chán nản, đưa tay muốn đánh Đóa Miên.

Lưng cô thẳng tắp, cùng mẹ đối mặt, cũng không thèm tránh.

Cái tay kia nâng giữa không trung, chậm chạp mãi cũng không đánh xuống.

"Con..." Mẹ Đóa tức giận đỏ mắt, nghĩ muốn tát Đóa Miên nhưng lại không nhẫn tâm, cuối cùng chỉ có thể đánh xuống vai cô, giọng nói nghẹn ngào: "Con muốn chọc giận mẹ chết sao?"

Đúng lúc này, bố cô một mực ngồi ở phòng khách lo lắng đã đi đến cửa phòng, vừa vặn nhìn thấy cảnh nà, lông mày nhíu lại, kéo Đóa Miên ra sau lưng bảo vệ, trầm giọng nói với mẹ cô: "Bà làm gì vậy? Còn động thủ đánh con rồi?"

Mẹ Đóa quay đầu sang chỗ khác, nuốt ngược nước mắt vào trong, đưa tay dùng sức chỉ chỉ Đóa miên: "Chính ông hỏi con gái ông vừa mới nói cái gì, hỏi con gái cưng của ông mới nói cái gì."

Ông quay đầu nhìn Đóa Miên, có chút nghi hoặc: "Con nói gì với mẹ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!