Editor: Apple
Vốn thật sự rất muốn khóc. Nhưng nghe anh nói kiểu này, trong nháy mắt, nước mắt muốn chảy xuôi lại chảy ngược trở lại.
Cô rõ ràng cảm giác được, thi không tốt mang lại cảm giác phiền muộn, nhưng chớp mắt lại bị một cảm giác khác bao trùm.
Nhịp tim của Đóa Miên có chút loạn.
Đau lòng?
Người này gần đây xảy ra chuyện gì, làm sao cứ thích chơi trò mập mờ với cô, động kinh à?...
"À thì..." Lòng bàn tay trơn bóng của cô toàn là mồ hôi, cô lau lung tung vào quần, ậm ừ nói: "Bài thi đã được trả. Tớ nghĩ tớ còn một vài bài sai chưa biết làm, về lớp trước."
Nói xong, cô tranh thủ thời gian đứng lên, chuẩn bị rời đi.
"Tránh cái gì?" Tiếng nói của Cận Xuyên ở sau lưng bỗng nhiên truyền đến.
"..." Đóa Miên dừng lại, cắn môi không quay đầu, cũng không nói gì.
"Ở cạnh tớ làm sao? Ban ngày ban mặt vẫn còn ở trường học, cậu sợ tớ đè cậu xuống?" Ngữ khí anh bất thiện, rõ ràng rất bất mãn với hành động của ô.
Đóa Miên bị ba chữ cuối làm cho kinh ngạc, không cần soi gương cũng biết mặt mình nhất định đã đỏ lên.
Nhưng mà vẫn tốt. Đóa Miên thấy may mắn vì lúc này đối mặt với Cận Xuyên là cái ót của mình.
Cứ như vậy ngốc trệ hai giây, cô lấy lại tinh thần, hắng giọng, ra vẻ bình tĩnh nói: "Tớ không tránh cậu. Thật sự tớ muốn về lớp xem bài sai."
"Lấy ra tớ nhìn xem." Anh lạnh nhạt nói.
"Tớ giảng cho cậu."
"..." Cô muốn cự tuyệt... Biết rõ ở cùng anh tại một chỗ vắng vẻ... nhịp tim sẽ nhanh hơn bình thường mấy chục lần, sẽ dẫn đến bệnh tim...
"Nhanh lên một chút."
"... Được."
Hai phút sau, dưới sự áp bức nặng nề, một lần nữa, Đóa Miên lựa chọn khuất phục, vào lớp tìm bài thi Lý cùng Toán, trở lại tầng thí nghiệm.
Cô ngoãn ngoãn đứng trước mặt Cận Xuyên, đưa bài thi cho anh.
Anh nhận lấy, tiện tay dập tàn thuốc trên vách tường, rũ mắt, mi tâm vô thức nhíu lại một đường rất nhạt. Thần sắc chuyên chú, khuôn mặt lạnh lùng.
Gió nổi lên. Mây đen tản ra, mặt trời đã lộ ra một nửa. Buổi chiều ở dãy dạy học, gió thu nhẹ thổi, ánh nắng lưu luyến.
Chung quang cực kì yên tĩnh.
Đóa Miên nhìn anh. Cô đứng, anh ngồi, góc độ của cô vừa vặn thấy được lông mi của anh, đen mà cong.
Nhìn người ngắm cảnh, bỗng nhiên cô có một loại cảm giác "Năm tháng thanh xuân thật yên bình"
"Đừng đứng ngốc ở đấy." Cận Xuyên mắt cũng không thèm nhấc lên, nói: "Ngồi xuống."
"Ồ." Cô gật gật đầu, xoay người, ngồi bên cạnh anh... Hả? Hình như hơi gần quá?
Thế nên cô lại lặng lẽ dịch ra xa một chút, lại dịch tiếp.
Ai ngờ, đối phương thản nhiên nói một câu: "Ngồi gần vào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!