Editor: Apple
Tiếng đọc sách, âm thanh trò chuyện, tiếng cười cùng các loại tạp âm đan xen vào nhau, nhưng Đóa Miên đều không nghe thấy. Hết thảy chung quanh lúc này đều mơ hồ, thanh âm, bóng người, cảnh vật, nhìn thấy rõ rành nhất chỉ là hình ảnh Cận Xuyên cười như không cười kia.
Không biết tại sao, dưới cái nhìn của cô, bộ dạng lười nhác ngạo mạn phảng phất điệu bộ vĩnh viễn chẳng có cái gì lọt vào mắt mình của anh lại li kì hiện ra mấy phần nghiêm túc..... Hả?
Nghiêm túc?
Đóa Miên bị từ này làm cho mặt đỏ bừng, vội vàng khiến bản thân tỉnh táo lại... người này cà lơ phất phơ, nói đùa cũng không phải lần một lần hai, cô làm sao lại cảm thấy anh đang nghiêm túc được cơ chứ?
"Đùa thế này không vui đâu." Cô duy trì biểu cảm tâm bình khí hòa, nói xong quay trở lại, mặt hướng bảng đen ngồi xuống, trong miệng tự thì thầm: "Nghĩ không ra còn nghe kiểu nhạc đó, gu gì không biết..."
Phía sau người kia nhàn nhạt nói: "Nói lớn một chút, lặp lại một lần nữa."
"..." Cô nói nhỏ như thế mà anh cũng có thể nghe thấy? Tai chó sao? Đóa Miên thân thể cứng đờ.
"Nói lại."
"..." Cô cười khô khốc, quay đầu, như không có gì nói: "Tớ vừa rồi không nói gì cả."
Cận Xuyên cũng cười: "Cậu có ý kiến với gu của tớ?"
Đóa Miên lắc đầu: "Không có."
"Gu của tớ thế nào?"
Cô đứng đắn tán thưởng: "Tươi mát thoát tục, siêu bay bổng."
"Thật sao?" Cận Xuyên không mặn không nhạt đáp lời, nhíu nhíu mày: "Có thể được cậu khen là vinh hạnh của tớ, cảm ơn. Không có gì, đọc sách tiếp đi."
"... Ừ." Được cô khen là vinh hạnh của anh là cái quỷ gì... nghe không hiểu cô bị áp bách mới phải khuất phục sao?
Đóa Miên ở trong lòng yên lặng khinh bỉ hai giây, sau đó mở sách ra, tiếp tục đọc sách.
Tiết đầu tiên là tiết Hóa.
Chuông vào lớp reo vang, Đóa Miên cất sách Tiếng Anh đi, lấy sách Hóa cùng vở ra, làm công tác chuẩn bị trước khi lên lớp.
Hai phút sau, Chu Khai Đế bước vào phòng học. Vị đại gia kia giương mắt lên nhìn, chỉ thấy chủ nhiệp lớp trong tay ngoại trừ cầm sách Hóa còn cầm hai tờ giấy A4, tất cả đều giấy trắng đã in chữ đen.
"ĐM." Có bạn học mắt tinh nhìn một chút liền nhận ra, nhỏ giọng kêu rên: "Phiếu điểm thành tích kì thi giữa kì."
Đóa Miên cắn cắn môi, trong lòng có chút khẩn trương.
Tiếp đến, cô nghe thấy chủ nhiệm lớp nói: "Các em bình tĩnh." Nói xong, thầy nâng tay cầm hai tờ giấy kia lên: "Trên tay tôi chính là thành tích của mọi người lần này, phía trên đây đã có điểm số các môn, cũng có xếp hạng thành tích lớp và khối của các em. Trước khi lên lớ, chúng ta đổi chỗ đã."
Lục Dịch liếc mắt, nhỏ giọng chửi mắng: "Còn phải căn cứ vào thành tích rồi chọn chỗ nữa sao? Đây đúng là đả kích lòng tự trọng mà."
Bên trên, Trương An Dương thở dài: "Hiện thực chính là tàn khốc như thế."
Chu Khai Đế lại nói: "Được. Hiện tại cho các em hai phút, thu dọn đồ đạc đứng tập trung trên hành lang."
Tiếng nói có uy lực không kém, chỉ một thoáng, nguyên lớp học lặng ngắt như tờ liền bùng nổ.
"Không phải chứ? Còn phải ra hành lang đứng sao?"
"Có ý gì chứ? Thành tích tốt chọn chỗ trước, học kém thì đứng đấy chờ?"
"Thật quá đáng! Học sinh xuất sắc thì địa vị càng cao sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!