Đóa Miên khẳng định, khi bạn học nói xong nói xong ba chữ cuối cùng kia, nụ cười trên mặt chủ nhiệm lớp liền tắt ngấm.
Yêu thích nhất là chơi game?
Lợi hại!
Phải biết rằng, những học sinh xuất sắc ở trường cao trung J, hai chữ "chơi game" quả thật là một tội ác trong mắt giáo viên.
Bạn học mới ngay trước lớp nói như vậy... Là Lương Tĩnh Như cho hắn dũng khí sao? Đóa Miên nổi lòng tôn kính.
Toàn lớp đều bị Cận Xuyên làm cho kinh ngạc. Mọi người đều há hốc mồm đưa mắt nhìn về phía hắn. Ánh mắt ấy, có lẽ so với nhìn người ngoài hành tinh cũng không có mấy điểm khác biệt.
Thật hiếu kì!
Trong phòng học yên tĩnh, bầu không khí như càng trở nên kì dị.
"Thầy cho em hỏi!" Không quan tâm những lời mình vừa nói, Cận Xuyên hững hờ, nhàn nhạt hỏi: "Em ngồi đâu?"
Chu Khai Đế bây giờ mới hoàn hồn, thầy hắng giọng một cái, tiện tay chỉ xuống hàng cuối cùng, nói: "Chỗ đó có bàn trống, em ngồi đi."
Trương Hiểu Văn sặc nước, đè thấp âm thanh nói với Đóa Miên: "Hắn ngồi ngay sau cậu đấy!"
... Ngay sau cô?
Đóa Miên hơi nhíu mày, vô ý thức nhìn về phía đằng sau. Bàn học trống trơn, bởi vì lâu không có người ngồi nên mặt bàn còn bị phủ một lớp bụi mỏng.
Hành lang vang lên tiếng bước chân, không chậm cũng không nhẹ, mang theo vẻ lười nhác.
Đóa Miên nhanh chóng quay đầu lại, mở sách ra, cúi đầu xuống, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Cận Xuyên đã đi tới.
Đóa Miên cắn môi, có chút chột dạ đưa sách giáo khoa lên cao hơn, che nửa khuôn mặt, mắt thì vụng trộm theo bước đi của anh mà nhìn.
Cô phát hiện người này hoàn toàn khác biệt.
Người ta đeo cặp thì dùng lưng, còn anh thì lại xách tay, mà là một tay xách. Có lẽ do bàn tay to, lại khỏe, nên balo nặng trĩu trong tay anh nhìn ra lại có vẻ nhẹ.
Đóa Miên lại lén lút liếc khuôn mặt của Cận Xuyên. Nhìn khá tuấn tú. Nhưng đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là anh cùng cô lại phát sinh tai nạn xe cộ..... Thật sự là nghiệt duyên quá!
Hi vọng anh ta không nhận ra cô. Đóa Miên cầu nguyện trong lòng, đem đầu của mình vùi thấp hơn.
Nhưng rất nhanh, cô liền phát hiện ra lo lắng của mình là dư thừa. Bởi vì Cận Xuyên mặt hờ hững, trực tiếp đi thẳng không liếc nhìn cô.
Căn bản là chẳng thèm cho cô vào mắt.
Phía sau phát ra tiếng động. Người kia kéo ghế ra ngồi xuống.
Đóa Miên nhắm mắt, thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô bỗng nhiên có loại cảm giác trải qua sóng gió, thế giới mới thật tốt đẹp làm sao!
Chu Khai Đế vừa ra khỏi phòng học, thầy dạy Toán nhanh chóng bước vào.
"Ngày hôm nay ôn tập hình không gian. Mọi người mở sách ra, lật đến trang số 67."
Trong phòng vang lên tiếng mở sách sột soạt.
Đóa Miên quay người, đem sách Toán học mở ra. Vừa lật, cô liền cảm giác có người dùng ngón tay chọt chọt vào vai của mình, lực không nhẹ cũng không nặng.
Cô quay đầu, nhìn về phía Trương Hiểu Văn: "Làm sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!