Chương 27: Bên cạnh cậu

Editor: Apple

Đóa Miên nín hơi, bị cả người anh ép trên thang máy, cả lưng và lòng bàn tay đều là mồ hôi. Không nói gì.

Cận Xuyên trong gang tấc, mắt gắt gao nhìn cô.

Anh có điểm gì là lạ. Nhưng nguyên nhân tại sao thì cô không biết. Cô nghĩ, có là mình nói cái gì không nên nói, hoặc là dì út bỗng biên xuất hiện tại phòng bệnh.

"Đền bù thế nào?" Cận Xuyên trầm giọng hỏi lại một lần.

Ánh sáng trong thang máy cùng hoàn cảnh này, khiến cho đôi mắt của anh dường như càng thêm sâu hơn, càng đen hơn.

"..." Tình huống này, cô thật sự không biết mình nên nói gì.

"Thật xin lỗi là một câu vô dụng nhất." Cận Xuyên lạnh lùng mà bình tĩnh: "Trên thế giới này, không việc gì dựa vào câu nói ấy mà có thể gải quyết được."

"..." Tim Đóa Miên bỗng nhiên nhảy lên một cái.

Đột nhiên, thang máy mở ra.

Bên ngoài là vài cô ý tá đang đứng trò chuyện vui vẻ, thấy cửa mở liền nhìn vào, rồi ngẩn người. Hơi kinh ngạc mà nhìn tư thế quỷ dị của Đóa Miên và Cận Xuyên.

Ngắn ngủi vài tích tắc, Đóa Miên cắn môi, mặt càng đỏ.

Cận Xuyên buông lỏng tay ra.

Mấy cô y tá này mới hoàn hồn, hắng giọng đi vào thang máy, làm như mình chưa thấy gì.

Đóa Miên đi theo Cận Xuyên ra ngoài.

Bóng đêm bao trùm.

Hai người dọc theo vỉa hè, một trước một sau. Từ đầu đến cuối không ai mở lời.

Bệnh viện thành phố cách khu nhà Đóa Miên không quá 800m, qua quốc lộ đi thêm vài bước liền đến nơi.

Phía trước vừa lúc là đèn đỏ, Đóa Miên dừng lại trên lối đi, gió đem tóc cô thổi bay phấp phới.

Cô đưa tay lên, vuốt tóc mình lại..... Kỳ thật có chút hối hận, lúc đó đáng lẽ cô nên về nhà. Người bệnh là bà ngoại Cận Xuyên, nghĩ kĩ lại thì cô với anh không có quan hệ gì đặc biệt, cô không hiểu tại sao lại tham gia vào việc của nhà anh. Về tình về lý đều không hiểu nổi.

Cho nên, đôi khi nhiệt tình quá cũng không phải là tốt.

Đóa Miên ảo não thở dài, xoa bóp mi tâm, sau đó vô thức nghiêng đầu nhìn về phía sau.

Vị đại gia tâm tình dày đặc mây đen kia đứng sau cô khoảng hai bước. Cô đi anh cũng đi, cô đứng chờ đèn đỏ anh cũng đứng hút thuốc.

Thẳng thắn mà nói, Đóa Miên thực sự không biết Cận Xuyên còn trẻ như vậy, rốt cục từ đâu mà lại nghiện thuốc đến thế?

Có nên hảo tâm khuyên nhủ?

Thôi quên đi, cô nghĩ cô là ai?

"Còn mấy phút nữa thì đến nhà tớ." Đóa Miên vẫn là mở miệng, phá vỡ im lặng, cười cười: "Cậu muốn đi chăm sóc bà ngoại, không cần đưa tớ về đâu."

"Chỗ ấy vắng người." Anh hững hờ trả lời.

"Thế nhưng..." Cậu không phải không thích dì út kia sao? Cô hơi nhíu mày.

"Chuyển rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!