Đóa Miên bị cứng họng. Giọng điệu này, dù cách xa vạn dặm cũng cảm thấy khó chịu.
"... Lúc ấy Lục Dịch kéo tớ, cậu ấy mạnh quá, tớ không dứt ra được. Cô áy náy, ấp úng giải thích với anh, cuối cùng còn bổ sung một câu: "Thật xin lỗi."
Cận Xuyên xùy một cái: "Không còn câu nào khác sao?"
"Cậu về nhà chưa?"
"Không liên quan đến cậu."
"... Cậu còn chưa về sao?" Đóa Miên thấy trong ống nghe thỉnh thoảng vang lên tiếng ồn ào, cô nhíu mày.
"Tớ nói..." Ngữ khí của anh nhạt mà lạnh, vô hình khiến hai người trở nên xa cách: "Chuyện của tớ, cậu bớt can thiệp."
Nghe vậy, tim Đóa Miên đột nhiên quặn lại. Vài giây ngắn ngủi, cô lại nhớ đến thân ảnh dưới bóng đêm kia, nhớ đến nụ cười trào phúng của anh, nhớ đến khoảnh khắc anh đứng tại một góc quán bar hút thuốc, ánh mắt tỉnh táo giữa không gian huyên náo khác biệt lại dung hợp một cách hoàn mĩ.
Cô lại nhớ tới lúc anh nghiêm túc nói với cô: "Chỉ khi cậu đủ mạnh, cả thế giới mới cúi đầu trước cậu."
Đóa Miên càng bóp chặt điện thoại.
Cũng không biết lấy đâu ra xúc động, cô nói: "Tớ lập tức quay lại."
Đóa miên cắn cắn cánh môi, nói xong không chờ đối phương trả lời liền lập tức cúp điện thoại.
"Bác tài, thật xin lỗi. Làm phiền bác đưa cháu trở lại trường Thất Trung J thị."
Xe taxi nhanh chóng quay lại, không đến năm phút đồng hồ, cô đã tới nơi. Đóa Miên trong lòng gấp gáp, vội vàng trả tiền rồi mở cửa xe xuống, đứng trước cổng trường, cô đưa mắt nhìn bốn phía.
Gần mười giờ tối, trời đen xì chẳng khác nào giội mực, chung quanh chỉ rải rác vài ba người đi đường.
Đóa Miên ở cổng trường lượn quanh một vòng cũng không thấy Cận Xuyên đâu.
Cô thở nhẹ, lau mồ hôi, quay đầu chạy lại vào con ngõ nhỏ gần trường nhất. Đường tĩnh mịch, vài chiếc đèn đường chiếu xuống ánh đèn lờ mờ, căn bản không đủ để chiếu sáng.
Đóa Miên vừa đi vừa nghỉ, hết nhìn đông lại nhìn tây.
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng bánh răng va chạm, cực nhẹ, lại đột ngột.
Ánh mắt cô sáng lên, quay đầu.
Cận Xuyên đứng dựa vào tường, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm bật lửa nhìn chằm chằm vào cô. Hiển nhiên tiếng bánh răng vừa rồi là tiếng bật lửa.
Đóa Miên nhìn thấy anh, dây thần kinh căng cứng liền được giãn ra.
Chung quanh vắng ngắt, bầu không khí cổ quái..... Tình cảnh này, cứ đứng ngốc trước mặt anh có phải quá ngây người? Nên nói chút gì đó không? Đóa miên có chút không biết làm sao.
Ngay tại lúc Đóa Miên đang suy nghĩ miên man, Cận Xuyên nhàn nhạt mở miệng. Anh nói: "Đúng thật là nhàn rỗi, chuyện gì cũng quản."
Đóa Miên nhíu mày.
Cô không hiểu rõ Cận Xuyên. Nhưng không biết tại sao, cô nhận ra ràng, "nhàn rỗi" mà Cận Xuyên nói lúc này không chỉ là cô quay trở lại tìm anh, mà còn nói việc cô đã lao vào giúp Lục Dịch.
Một lát, cô cắn môi, nhịn không được nói nhỏ: "Cậu không phải cũng như thế sao?"
Nói cô thích xen vào chuyện của người khác, anh đấy!
Cô chỉ là giúp bạn tốt của cô thôi mà.
Cận Xuyên híp mắt, nhìn cô chằm chằm: "Nói cái gì nói lớn một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!