Chương 21: Cùng người ta chạy

Tên mang khuyên mũi nói xong lập tức bị Kê ca tát cho một cái vào ót, hắn hung tợn quát mắng: "Ca cái mẹ mày. Lão tử ở chỗ này, mày sợ cái gì?"

Khuyên mũi hậm hực, ôm đầu đứng sang bên cạnh.

Đóa Miên cùng Lục Dịch được phen cả kinh.

Một đám thiếu niên ta ngó ngươi, ngươi ngó ta nhìn rất ngẩn ngơ. Hiển nhiên, giờ khắc này, mọi người đều hoang mang vì bị vị khách không rõ lai lịch đến đây phá đám.

Cận Xuyên?

Anh tại sao lại ở chỗ này? Đóa Miên vừa hoảng sợ lại vừa kinh ngạc, trong đầu bối rối một mảnh.

Ngay lúc đó, Cận Xuyên đã đến gần. Tay anh đặt hững hờ trong túi quần, tư thái kia, vẻ mặt kia, cơ hồ so sánh với vị đại gia đi dạo chợ cũng không khác biệt cho lắm.

Bức tường người tự động phá ra, nhường cho anh một con đường tiến vào.

Cận Xuyên cứ như vậy không trở ngại, bước thẳng đến chỗ Đóa Miên, anh nhàn nhạt liếc cô một cái: "Giỏi gây chuyện!"

"..." Không phải tớ!

Đóa Miên chột dạ, rũ đầu cắn lấy cánh môi, cũng không phủ nhận. Lục Dịch là anh em thân thiết của cô, chuyện của cậu cũng là chuyện của cô, căn bản cũng không khác nhau quá nhiều.

Một bên, Lục Dịch thấy thế đầu tiên là sững sờ, sau đó lại băn khoăn. Cậu cùng Cận Xuyên đều là bạn cùng lớp, tuy bình thường không có giao tình nhưng nam tử hán đại trượng phu, ai làm nấy chịu, cậu đã liên lụy đến Đóa Miên, giờ cũng không thể lại kéo một bạn học cùng xuống nước.

Lục Dịch cau mày: "Cận Xuyên, chuyện này..."

Lời nói còn chưa dứt, cậu đã thấy đối phương tùy ý khua tay, ý chỉ mình im lặng.

Lục Dịch đành phải ngậm miệng.

Lúc này, Kê ca mở miệng trước. Hắn vẻ mặt tươi cười: "Tưởng là ai, hóa ra là Xuyên ca. Đồng phục trường trọng điểm cũng ra dáng phết."

"Cũng tạm được."

Cận Xuyên nhếch môi nhàn nhạt.

Tia cười này nháy mắt bị Đóa Miên thu vào mắt.

Cô cũng không biết một chút gì về Cận Xuyên. Tên thực tế, cô thậm chí vô số lần hoài nghi, đến tột cùng có thể hay không hiểu biết về Cận Xuyên. Nhưng thông qua khoảng thời gian ở chung, cô ngược lại hiểu sơ về anh.

Tỉ như nói, lúc tâm tình anh tốt, không nhất định là sẽ cười. Mà lúc anh cười, cũng không có nghĩa là tâm tình anh tốt.

Nhưng bất quá lúc này Đá Miên lại không rảnh để suy nghĩ sâu xa đến cái việc Cận Xuyên cười là có ý gì, cô chỉ rất kinh ngạc... anh cùng đám lưu manh này có quen biết sao?

Lục Dịch có chút giật mình, ánh mắt khi liếc qua Kê ca khi lại nhìn Cận Xuyên.

Một bên, Kê ca thao thao bất tuyệt: "Xuyên ca, thật có duyên quá."

"..." Bánh răng bật lửa bị mài chuyển, ánh lửa trong bóng đêm lóe lên liền biến mất.

Cận Xuyên đốt điếu thuốc, hút một ngụm, anh lười biếng nói: "Hai người này đều là bạn cùng lớp của tôi, tôi đến mang đi. Còn những người khác..."

"..." Nụ cười của Kê ca bỗng nhiên tắt ngúm.

Cận Xuyên nhấc mi mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Cút hết đi."

Đóa Miên trong lòng đột nhiên trầm xuống.

Phía bên kia hai mươi người, bên này chỉ có vỏn vẹn ba người, mà bàn về sức chiến đấu thì sức cô hoàn toàn không đáng kể. Cô thật muốn biết, dưới loại tình huống này, vị đại gia kia làm sao có thể thật bình tĩnh nói ra câu nói ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!