Đóa Miên trước đó cũng đã chơi cùng Cận Xuyên hai lần. Sau, cô đã rút ra được điều: Không dễ chơi, dễ mệt.
Cô còn tổng kết được ở Cận Xuyên thêm một điểm: Anh đối với chơi game, đều khác với mọi người.
Đối với chơi game, anh luôn không bao giờ buông lỏng, vui sướng, mang tính giải trí. Anh rất chăm chỉ, rất chuyên chú, đồng thời lạnh lùng tàn khốc, như cùng một điều bí ẩn nào đó liều chết đọ sức.
Bộ dạng kia, so với anh thường ngày lười nhác tùy tính thì hoàn toàn khác biệt.
Nhìn trên giao diện máy tính đủ phần mềm trò chơi, Đóa Miên ngây ngốc một lúc, trong đầu suy tư đến loạn thất bát tao*.
(Loạn thất bát tao: nghĩa là "Lộn tùng phèo")
Một lát sau, tiếng bước chân tới gần, bàn bên cạnh có người ngồi xuống.
Đóa Miên quay đầu, cô thấy Cận Xuyên tiện tay dụi tàn thuốc ném vào gạt tàn, anh mở máy, đeo tai nghe, khuôn mặt không có bất cứ cảm xúc gì.
Cô nhìn phía cửa: "Bạn của cậu đi rồi à?"
"Ừ."
"... Cậu ấy không phải là đến để mở máy cho tớ chứ?"
Cận Xuyên liếc cô một cái: "Không phải, tới uống trà."
"..." Đại gia, ngài thật không ngại mang đến cho người khác phiền phức.
"Muốn nói gì thì nói."
"..." Cô nghĩ cái gì anh đều biết sao?
Cận Xuyên nhìn cô chằm chằm, giọng vô cùng thấp: "Nói."
"... Không có gì đâu." Đóa Miên cười miễn cưỡng.
Chỉ là có chút thụ sủng nhược kinh mà thôi. Cô thế mà lại làm phiền người bạn già của anh lái xe sang trọng đến để mở máy hộ, đãi ngộ cấp đại vương như thế, cô lại không có tài đức gì. Chủ yếu là sợ tổn thọ...
Hôm nay chơi game cũng không khác những lần trước.
Như thường, Đóa Miên một mình đăng nhập PUBG, một mình solo, đơn phương độc mã xông pha chiến trận. Còn Cận Xuyên vẫn thờ ơ ngồi bên cạnh, có lúc lại chỉ cho cô vài kĩ thuật.
Kết thúc ba trận đấu,
Đóa Miên từ top 48 vượt lên top 4. Tiến bộ một cách thần tốc.
"Phản ứng cùng tốc độ tay của cậu đều không tệ lắm." Cận Xuyên lạnh lùng nhận xét. "Nhưng khuyết điểm là không có chiến thuật cụ thể."
Cô hơi im lặng, do dự một chút rồi mới nói: "... Lục Dịch thường lập tổ đội cùng tớ." Thanh âm thấp dần, cuối cùng như thì thào tự nói với bản thân: "Không giống cậu, chơi cũng không thèm chơi."
Cận Xuyên nghe xong, cười nhẹ: "Cậu muốn cùng tớ lập tổ đội."
"Đây chính là cùng nhau hợp tác." Cô lấy dũng khí trả lời.
Anh hẹn cô đi chơi game, lại không muốn lập tổ đội cùng cô, đây là có ý gì? Luôn luôn ngồi bên cạnh, chẳng lẽ chê cô quá cùi bắp, nên không muốn cùng cô lập tổ đội sao?
Tiếng ồn chung quanh chớp mắt liền biến mất.
Một lát, Cận Xuyên nhàn nhạt nhìn cô, rất tỉnh táo: "Với trình độ hiện tại của cậu thì không được."
"... Tớ thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!