Chương 18: Giọng nói trầm ấm tiến gần đến tai cô, ý vị kéo dài

Đóa Miên sửng sốt trọn vẹn ba giây mới phản ứng được, trả lời: "... Nhà."

"Ra."

"... Cái gì?" Ra chỗ nào, ra làm gì?... Ngài có phải rất thích cảm giác mỗi lần mở miệng nói một câu lại làm người khác hoang mang tột độ đúng không?

"Tớ đứng ngay trước chung cư nhà cậu. Nhanh lên, tớ không thích chờ." Cận Xuyên nói xong liền tắt máy luôn.

Trong phòng ngủ, trước bàn sách, Đóa Miên bóp chặt điện thoại di động.

Cận Xuyên thế mà lại chạy đến tiểu khu tìm cô? Tình huống gì vậy? Anh vụng trộm nhớ địa chỉ nhà của cô? Hơn nữa vị đại gia này rốt cuộc không có gì làm sao mà đến cả Quốc Khánh cũng muốn ức hiếp cô?

Bệnh xà tinh!

Cô nhíu mày, xoắn xuýt một hồi lâu mới cầm lấy chìa khóa ra khỏi phòng.

Mẹ Đóa đang nói chuyện cùng Trần Thư Thải trên ghế, trông thấy Đóa Miên ra hỏi: "Đi đâu vậy?"

Đóa Miên cười khan: "Bạn học con có việc muốn tìm con, con ra ngoài một lát."

Mẹ Đóa nghe thế liền nhíu mày: "Bài tập đã làm xong chưa?"

"Hôm nay con đã làm rồi."

"Tập đề nâng cao làm chưa?"

Đóa Miên rũ đầu xuống, hai giây sau bỗng nhiên nói: "Về con sẽ làm."

"Không được." Mẹ Đóa giở giọng không thương lượng: "Quốc Khánh này mẹ vốn không sắp xếp cho con thời gian chơi. Kì thi tháng tháng chín con tụt mấy bậc, không thể tiếp tục như thế nữa. Con ham chơi không biết dành thời gian học tập, mẹ liền giúp con dành thời gian học tập."

"... Bạn học con đã đứng trước cổng tiểu khu đợi rồi." Đóa Miên cảm thấy rất bất lực.

"Mẹ nói mẹ không là không." Mẹ Đóa càng thêm nghiêm khắc: "Đã năm ba rồi thì đừng có muốn chơi đùa nữa. Mẹ đã hỏi thầy giáo dạy cho con, muốn thi đại học B, thành tích của con ít nhất phải đứng thứ mười. Con nhìn xem con còn cách mục tiêu cùng ước mơ bao xa?"

... Quên đi.

Đại học B... Đều là mục tiêu cùng ước mơ của bố mẹ.

Con không thích, không có hứng thú, tại sao con phải vì nó mà liều mạng như thế?

Đóa Miên cúi thấp đầu cắn cắn môi. Bình thường không ra ngoài cũng không sao, nhưng hôm nay... Cô hít sâu một hơi, thái độ kiên trì: "Con đã làm xong bài tập, con cảm thấy mình có thể ra ngoài đi chơi."

Nghe xong lời này, mẹ Đóa sững sờ.

Con gái từ trước đến nay hiểu chuyện lại nghe lời, từ nhỏ đến lớn đều nghe theo bà, bà nói một, con gái tuyệt đối không nói hai. Hôm nay là thế nào?

Trong phòng chớp mắt yên tĩnh.

Trần Thư Thải ngồi bên cạnh cảm thấy bầu không khí này hơi căng thẳng, cô gượng cười, ôn nhu hòa giải: "Dì à, Đóa Miên hai ngày nay đã học tập rất nghiêm túc, năng suất cũng rất cao. Mặc dù năm ba phải tăng cường học tập, nhưng cô bé lại thông minh, buông lỏng một chút cũng tốt. Dì nên để Đóa Miên đi chơi một lúc."

Mẹ Đóa nhìn Trần Thư Thải, lại nhìn Đóa Miên, vẻ mặt rõ ràng đã dịu hơn trước.

Đóa Miên vẫn cúi đầu, lộ ra vẻ bướng bỉnh.

Mấy giây sau, mẹ Đóa ngẩng đầu nhìn đồng hồ, miễn cưỡng nói:"Hiện tại là ba giờ chiều, nhất định phải về trước giờ ăn cơm."

"Con biết rồi." Đoá Miên vui sướng, biết ơn nhìn về phía Trần Thư Thải, máy môi hai chữ: Cảm ơn. Sau đó, cô chạy nhanh ra cửa.

Trần Thư Thải đưa mắt nhìn bóng lưng kia rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!