Chương 12: Đại ân đại đức

Buổi cắm trại gồm toàn bộ năm ba cùng đi. Đội ngũ khổng lồ, mênh mông cuồn cuộn. Trường học rất hào phóng thuê chín chiếc xe khách, mỗi lớp một xe. Giờ tự học buổi tối thứ năm, phát thanh liền nhắc nhở: Thứ sáu tám giờ sáng, các lớp đến phòng học tập trung đúng giờ, 8 giờ 30 phút theo thứ tự xếp hàng lên xe, tiến đến công viên Kính Hồ.

Đóa Miên dậy hơi muộn, vội vã rửa mặt rồi nắm lấy balo chạy vội đến trường. Sau khi để xe, cô nhìn đồng hồ, 7 giờ 56, còn bốn phút là tròn tám giờ.

Cô nhíu mày, đi nhanh đến sân vận động.

Sân vận động tiếp giáp với dãy học của học sinh năm ba. Nhưng bởi vì vẫn chưa xây xong nên nơi này rất yên tĩnh, chỉ có một vài nữ sinh đến đây nói chuyện phiếm.

Đóa Miên thở hồng hộc, dọc theo hành lang chạy lên lớp, chợt phía trước xuất hiện một vật thể lạ. Cô bị dọa suýt nữa trượt chân.

"..." Cũng may, cô kịp thời bám lấy lan can, không thì lại "ôm hôn đất Mẹ".

Cô tập trung nhìn vào vật thể kia. Hóa ra, đó là một nam sinh rất cao. Cậu ta nằm trên cái ghế đá, một chân tùy ý co lại, hai tay gối say gát, trên mặt còn để một quyển sách toán lớp mười hai.

Có lẽ là... đang ngủ?

Đóa Miên nhíu mày, suy nghĩ vào giây, vẫn quyết định làm chuyện tốt, tiến lên vỗ nhẹ cậu ta, gọi: "Bạn học, cậu là học sinh năm ba sao? Hôm nay trường tổ chức dã ngoại, tám giờ tập trung, bây giờ đã đến giờ rồi."

Hô hấp của đối phương vẫn đều đều, căn bản không nghe thấy.

"..." Đóa Miên gọi nửa ngày mà người kia vẫn ngủ say, cô liền dứt khoát bỏ quyển sách trên mặt cậu ta ra, lớn tiếng: "Bạn học, cậu..."

"..."

Trông thấy khuôn mặt của đối phương, Đóa Miên kinh ngạc, nhẹ nhàng vứt quyển sách đang cầm trên vào người kia, vừa vặn lại rơi trúng mặt.

Cận Xuyên chính là bị ném cho tỉnh.

"Mẹ nó!"

Anh tức giận, nhíu mày ngồi dậy, thoáng nhìn thấy bóng lưng đang chạy trối kia.

Làm như gặp quỷ?

Đôi chân ngắn rất nhanh đã chạy đến lớp học.

Mấy giây sau.

"..." Cận Xuyên quăng sách ra một bên, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Bên này, Đóa Miên dùng hết sức bình sinh chạy.

Trương Hiểu Văn nhìn thấy, ngờ vực đưa tay sờ trán cô: "Làm sao đây? Sáng sớm liền gặp quỷ à?"

Đóa Miên vẫn đang thở hồng hộc: "Thật đáng sợ..."

"Cái gì?"

"Tớ vừa thấy Cận Xuyên ngủ tại ghế đá." Cô hít hơi thật sâu: "Cậu nói xem, có phải rất đáng sợ không?"

"... Xin hỏi, đáng sợ ở đâu?"

"Cậu không cảm thấy số lần tớ ngẫu nhiên gặp mặt Cận Xuyên quá nhiều sao? Nghiệt duyên, nghiệt duyên...". Đóa Miên vô lực sờ trán, cả người ưu thương: "Tớ làm sao lại cảm thấy như có một loài tà khí cứ ám lấy tớ."

"Không có đâu, tất cả mọi người đều là bạn học. Ngẫu nhiên gặp mặt là điều quá bình thường, do cậu quá để ý thôi."

Đóa Miên bán tín bán nghi: "Thật không?"

"Đương nhiên. Tớ nói cậu nghe, nếu cậu cảm thấy mình cùng người khác rất có duyên phận, thì chỉ nói rõ một chuyện." Trương Hiểu Văn cầm gương, rút son môi ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!