Chương 11: Sờ cằm cô

Cô cùng anh? Chủ nhiệm lớp nghĩ gì vậy?

Đóa Miên nghe xong liền ngạc nhiên thốt ra: "Tớ chỉ biết mỗi lớp sẽ có bạn đi mua thuốc dự phòng, nhưng là..."

Cận Xuyên liếc mắt: "Có vấn đề gì à?"

Đóa Miên: "... Không có!"

Cô nào dám có ý kiến, chủ nợ là đại gia, đại gia có quyền.

Cuối cùng, vị đại gia quyết định sẽ đi mua thuốc vào chiều thứ năm.

Hôm nay có tám tiết học, đều không có tiết hướng nghiệp quan trọng, Đóa Miên xin chủ nhiệm lớp một tiếng rưỡi, sau đó cùng vị bạn học kia đi mua.

Vừa ra khỏi dãy học, Đóa Miên vô ý thức đi về phía nhà xe nhưng lại bị Cận Xuyên kéo balo xách trở về.

"Làm gì?" Đóa Miên mờ mịt.

Cận Xuyên nhai kẹo cao su, lười biếng không trả lời. Anh nhanh chân đi ra khỏi cổng trường.

Đóa Miên không biết anh muốn làm gì, đành phải nhíu mày, nhượng bộ theo sau.

Trong lúc ấy, Cận Xuyên lấy điện thoại ra, gọi cho ai đó.

Đóa Miên lặng lẽ vểnh tai lên nghe.

"Giúp tớ mua ít đồ, chiều năm rưỡi đưa đến trường cao trung J." Bỗng nhiên, đối phương đưa di động đến sát tai cô.

Đóa Miên ngây người, né tránh hỏi: "Làm cái gì?"

"Không phải tránh như tránh tà." Anh từ trên cao nhìn xuống, nắm điện thoại vẻ không kiên nhẫn: "Vừa rồi chủ nhiệm lớp đưa cho cậu danh sách đồ cần mua, đọc ra đi!"

"..." Đại gia đừng có coi thường bản thân, ngài còn đáng sợ hơn cả tà.

Đóa Miên xoắn xuýt năm giây, mới chậm rãi tiến lên hai bước, đem lỗ tai dán lên chiếc điện thoại kia.

Bàn tay anh lành lạnh, vô tình hữu ý chạm vào má của cô.

"..." Đóa Miên nghe tim đập nhanh hơn, mặt hơi nóng.

Bên trong điện thoại liền truyền ra một giọng nam nghe vẻ rất phấn khích: "Chào bạn học, thầy giáo cậu muốn mua cái gì, cứ nói cho tớ đi."

"Xin chờ một chút." Đóa Miên nhất thời chưa kịp phản ứng, từ túi áo tìm ra một tờ đơn, bắt đầu nói: "Ba hộp thuốc đau đầu, hai hộp thuốc say xe, bốn hộp đau bụng, mười hộp băng cá nhân..."

Người bên kia nhanh chóng ghi lại rồi cười nói: "Được, năm rưỡi sẽ đúng giờ đưa cho các cậu."

"... Thật là làm phiền quá, tớ..." Đóa Miên chưa kịp nói hai chữ cảm ơn, điện thoại liền bị Cận Xuyên cướp lấy, trực tiếp tắt máy.

Cô rất hiếu kì: "Cậu bảo ai mua thuốc vậy?"

Cận Xuyên: "Một người bạn."

"Cậu ấy ở gần đây sao?"

"Không có."

"Vậy người bạn này thật tốt!" Đóa Miên cười. Thế là không cần phải đi mua thuốc cùng người này rồi, thật là may mắn. Vui vẻ, tâm tình đang đổ mưa của cô bỗng nhiên tỏa nắng. Đóa Miên híp mắt nói: "Thế bây giờ chúng ta về lớp đi."

Cận Xuyên: "Không về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!