Ngày thứ hai thi tháng, Cận Xuyên vẫn điềm nhiên đi đến phòng thi. Mặc dù cái yêu cầu "đến sớm mười lăm phút" bị người này làm ngơ, nhưng anh cũng không có đến muộn, Đóa Miên liền vui mừng.
Dù sao cô còn thiếu anh 37 ngàn tệ, ai dám yêu cầu chủ nợ làm theo ý mình cơ chứ....
Kết thúc buổi thi hôm nay là một buổi chiều hoàng hôn xán lạn.
Đợt thi lần này, tổng thể được coi là khá khó. Thi xong, trở về phòng học, đám học sinh thi nhau phẫn nộ.
"Lần này là người đáng ghét nào ra đề vậy? Đề Văn khó thì không nói, đề Toán khó thì không nói, đã thế Tiếng Anh cũng không nuốt trôi. Ông trời ơi, có để con sống nữa không vậy?"
"Đúng thế, đúng thế. Tớ cũng cảm thấy thật khó."
"Câu cuối cùng của Hóa là gì vậy? A hay C?"
"Cái gì? Không phải D sao?... Aaaa! Đừng xúc động, chọn sai cũng không thể nhảy lầu được, đem cửa sổ đóng lại đi.
Bạn học kia liền nhanh tay lẹ mắt ôm lấy nam sinh đang muốn nhảy xuống.
Nam sinh ấy vẻ mặt cực kì bi thương: "Thả tớ ra, tớ không chỉ bị loại ra phòng thi số 1. Tớ còn làm sai một câu Hóa học. Thân là cán bộ môn Hóa học, đây thực sự là một nỗi sỉ nhục."
Toàn lớp hò hét ầm ĩ.
Đóa Miên vừa về chỗ ngồi liền thấy một màn kia.
Cô để cặp sách xuống, vừa xem vừa lắc đầu: "Đáng thương!"
Mọi người đều biết, được vào phòng thi số 1 là niềm vinh quang, mà bị đá ra khỏi phòng số 1, là sự nhục nhã. Lại nói tiếp, nếu không phải tự nhiên xuất hiện tên Cận Xuyên kia...
"..." Đóa Miên quay xuống, lén lút nhìn người phía sau.
Vị đại gia kia đang cúi đầu nhìn di động, khuôn mặt lạnh nhạt, chân hơi dạng ra. Ghế cũng ngồi không đúng tư thế. Anh cố ý đem ghế đặt dựa vào vách tường.
Đóa Miên lại nhớ tới đêm hôm qua cùng Trương thiếu nữ hàn huyên điện thoại. Nghĩ nghĩ một chút, cô vẫn quyết định xác minh suy đoán của mình, gõ gõ bàn đối phương một cái.
Cận Xuyên không thèm để ý.
"Này..." Cô hắng giọng, cười khan nói: "Cậu nghe tin chưa? Ở một hẻm nhỏ đối diện đường ngày hôm qua có một vụ cướp, nghe nói là một bà lão."
Bàn tay đang lướt điện thoại của anh dừng lại.
Anh mở to mắt nhìn Đóa Miên, vẫn như trước, vô cùng lười nhác.
Đóa Miên xích lại gần một chút: "Nhưng mà lúc sau lại xuất hiện một nm sinh của trường ta đến giúp bà ấy đánh lại bọn lưu manh kia. Thật là dũng cảm có phải không?"
Cận Xuyên: "..."
Chung quanh yên tĩnh tầm hai giây.
Đối phương vẫn không có chút phản ứng nào.
Chẳng lẽ là do cô ám chỉ chưa rõ ràng? Đóa Miên trầm mặc một lúc, đè thấp âm thanh, mạnh dạn hỏi: "Ý của tớ là, nam sinh đó là cậu sao?"
"Cho cậu đoán?"
Cận Xuyên mở miệng, cô liền ngửi thấy mùi kẹo bạc hà nhàn nhạt.
Đóa Miên híp mắt: "Tớ đoán là cậu."
"Ồ"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!