Edit: Bàn
Nhưng lúc này trong phòng học, ngoại trừ Khúc Liệu Nguyên trong lòng âm thầm hốt hoảng, bọn học sinh chẳng biết gì về chuyện gì vừa xảy ra cả.
Hiệu trưởng bỗng nhiên tới, gọi cô Trương ra ngoài.
Không có cô giáo trông coi, cả lớp học nổ tung. Tất cả mọi người thảo luận về tiếng còi xe cảnh sát lúc nãy, có bạn học cho rằng "cháy rồi, hình như là xe cứu hoả," bị Văn Thông cười nhạo "Có biết nghĩ giống bình thường không? Sao không nói là xe cứu thương đi?"
Khúc Liệu Nguyên, ngày thường thích nhất là tham gia vào cái hoạt động tám nhảm này, lại im lặng khác thường. Cậu vẫn đang cẩn thận quan sát Tống Dã.
Tống Dã đang cúi đầu làm đề, có thể là toán, cũng có thể là vật lý, trên bàn còn có tờ giấy nháp.
Cô Trương đẩy cửa tiến vào, trong lớp lập tức yên lặng, vẻ mặt cô nghiêm trọng, nói: "Tống Dã, em ra ngoài một chút."
Tống Dã đặt bút xuống, đứng dậy đi ra.
Mãi đến lúc tan học, hắn vẫn chưa trở về.
Văn Thông vẫn cùng Khúc Liệu Nguyên nhiều chuyện: "Chủ nhiệm lớp gọi nó ra làm gì? Định thiên vị nó à? Điểm nó như thế thì cần gì?"
Khúc Liệu Nguyên thất thần dọn bài vở, nói: "Chắc nó vẫn ở văn phòng, để tao kiểm tra."
Văn Thông nói: "Đi làm gì, mày bị chủ nhiệm lớp bắt được lại ăn chửi. Qua nhà tao xem tao chơi game đi? Tài khoản World of Warcraft của tao level 32 rồi!"
Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm mày chỉ thích thể hiện, giỏi thì đưa đây người ta chơi, cho người ta xem làm mẹ gì?
"Không đi," cậu buồn bực nói, "Tao muốn chờ Tống Dã."
Văn Thông không còn hứng thú, nói: "Không đi thì thôi." Dù sao thì hắn cũng đội sổ hết thuốc chữa, trong nhà cũng không có ai quản điểm số, nên không thèm giả vờ đeo cặp về nhà nữa, tay không đi về luôn.
Khúc Liệu Nguyên đi đến bàn Tống Dã. Đề vật lý trên bàn vẫn trải ra, đã làm được một nửa. Cậu lấy cặp Tống Dã trong ngăn bàn ra, bỏ tờ đề này cùng bài tập mới phát vào trong, cầm theo cặp sách của hai người đi qua văn phòng giáo viên, nhưng văn phòng đã khoá cửa rồi. Cậu nhìn xuống dưới tầng, cô Trương đang đứng ở cổng trường trông học sinh tan học.
Cậu chạy xuống dưới hỏi: "Cô, Tống Dã đâu?"
Cô Trương nhìn cậu, không trả lời, kéo vai cậu đẩy ra cổng trường, nói: "Đừng hỏi, nhanh về nhà đi."
Khúc Liệu Nguyên buồn bực quay đầu nhìn cô giáo, cô giáo liếc mắt nhìn cậu. Cậu đột nhiên hiểu cái gì, nhấc chân chạy, cô Trương quát: "Chậm thôi! Qua đường nhìn xe!"
Cậu chạy một mạch về nhà. Có một bầu không khí kì lạ trong Gia Chúc Viện, phảng phất lặng ngắt như tờ, lại phảng phất như mọi gia đình ở đây đều đang lặng lẽ bàn luận gì đó.
Cửa chống trộm nhà Tống Dã rộng mở, bên trong có tiếng nói chuyện, nghe âm thanh thì không chỉ có một người. Trên mấy viên gạch lát nền trắng có rất nhiều dấu chân lộn xộn bẩn thỉu.
Khúc Liệu Nguyên đột nhiên cảm thấy sợ hãi, do dự vài giây, cậu vác cặp sách của Tống Dã lên vai, vừa đi vào vừa cao giọng nói: "Tống Dã! Cậu về chưa! Cậu..."
Mười mấy người hoặc đứng hoặc ngồi trong phòng khách Tống gia, tất cả đều là người lớn.
Có hai người Khúc Liệu Nguyên gặp rồi biết qua, là đồng nghiệp phòng bảo vệ của Khúc Đại Giang, một người là trưởng phòng, một là trợ lý. Còn có mấy người mặc đồng phục lao động xưởng 407, khá quen nhưng Khúc Liệu Nguyên không biết là ai. Hai người lạ chưa từng thấy qua, mặc vest xanh đen, trên ngực có quốc huy màu đỏ.
Khúc Liệu Nguyên đang nghĩ quốc huy kia ý nghĩa là gì, hoàn toàn ngây đơ.
"Khúc Liệu Nguyên."
Đến khi Tống Dã gọi cậu, cậu mới lướt qua thân ảnh những người này, nhìn thấy Tống Dã đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn trong cùng.
Đến tận rất nhiều rất nhiều năm sau, cậu vẫn nhớ ngày hôm ấy, đó là ngày mà cậu đời đời kiếp kiếp cũng không thể quên được. Từ trước đó cho đến sau này, cậu chưa từng thấy Tống Dã như vậy.
Luôn sạch sẽ chỉnh tề, có chút kiêu ngạo, có phần cao quý, và vô cùng xinh đẹp, Tống Dã, người luôn được bắt gặp từ cái nhìn đầu tiên trong đám đông, lại bị bao người che khuất trong góc phòng. Bả vai rụt, hai mắt sưng đỏ, quẫn bách, áy náy, hổ thẹn và những cảm xúc phức tạp khác lẫn lộn trên khuôn mặt, thanh âm gọi tên Khúc Liệu Nguyên lộ rõ sự run rẩy.
Mà trong ánh mắt nhìn về phía Khúc Liệu Nguyên, lại có một tia sáng bừng lên từ sự tuyệt vọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!